Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 390: Bất lực giận dữ
Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:19:14
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6faOPXua5A
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Toan Nghê dẫn bọn họ đến trường đấu luyện của đám hậu bối tiền trảm hậu tấu, nhưng vì Tô Chước phát hiện nên thất bại.
Lẫm Nhi thì so tài một chút, nhưng bây giờ bọn họ xem như đang thực hiện nhiệm vụ, chỉ thể thành công việc mới tham gia những hoạt động khác.
Đến một nơi trông như bảo khố, Tô Chước tiểu Toan Nghê quen cửa quen nẻo lẻn , cảm thấy lớp phòng vệ của Toan Nghê tộc thật sự lỏng lẻo.
"Lần đầu tiên cảm nhận khí tức tương tự chính là ở đây." Tiểu Toan Nghê : "Huyết mạch truyền thừa của đến giờ vẫn thức tỉnh, trưởng bối cho phép học , nhưng vẫn phát hiện khí tức đạo tắc!"
Đạo tắc!
Hơn nữa còn là đạo tắc của Nhân tộc!
Thực lực của Nhân tộc ở Thượng giới vô cùng mạnh mẽ, Thú tộc cũng đang tu luyện đạo tắc của Nhân tộc.
Nếu tiểu Toan Nghê hiểu về Học cung ở Thượng giới, nó sẽ rằng hôm nay nó giúp đỡ nhiệm vụ và lưu danh hồ sơ nhiệm vụ của Học cung Cửu Thiên, cái thể thư giới thiệu, Tô Chước và Lẫm Nhi là t.ử các khóa cũng thể chứng cho nó.
Nếu nhập học thành công, nó sẽ trở thành "con nhà " trong đám bạn đồng trang lứa.
"Ta sớm nó giấu đồ , cố ý cho cho đụng ." Tiểu Toan Nghê nhe răng trợn mắt, tức giận nhảy lên vài cái: "Không ngờ giấu thứ , còn che che giấu giấu nữa!"
Tô Chước suy nghĩ một chút, suy đoán của , vì bây giờ đưa kết luận còn quá sớm.
Nói nhỏ thì, tiểu Toan Nghê tu luyện công pháp chỉ là một hiểu lầm do đám hậu bối gây , khí vận của Thần thú thì cũng tính là gì.
Nói lớn thì phức tạp, chuyện hai t.ử như bọn họ thể giải quyết .
Tô Chước dùng Lưu Ảnh thạch ghi quá trình tiến Toan Nghê tộc, những nơi từng lén lút cất giấu công pháp cũng đều tra xét một lượt.
Không khí tức nào còn sót .
"Sau đó, nó chuyển công pháp đến đây."
Sau khi xem xong bảo khố, tiểu Toan Nghê dẫn Tô Chước đến một điện đường, xổm xuống gõ gõ một viên gạch đá, viên gạch đá lập tức mở .
"Bây giờ thì gì giấu, nhưng khi đồ giấu thì thể mở , mà cũng thể nổ ."
Lẫm Nhi: "Các ngươi còn thể tùy tiện nổ tung đồ vật ?"
Tiểu Toan Nghê: "Phải lén lút mà chứ, che giấu âm thanh, khi phá xong thì khôi phục trạng thái ban đầu là ."
"Bọn việc chuyên nghiệp, tuyệt đối sẽ trưởng bối phát hiện."
Lẫm Nhi mở to mắt, vẻ mặt suy tư.
"Tốt nhất là Lẫm Nhi nên học theo." Tô Chước uyển chuyển : "Tàng Kinh Các nơi thích hợp để chơi trò kích thích."
Lẫm Nhi : "Có thể chơi ở những chỗ khác mà."
Tô Chước: "..."
Không chỗ nào sắp gặp xui xẻo đây.
" , Lưu Ảnh thạch thể sẽ đưa cho trưởng bối của ngươi xem mới giao cho Học cung." Tô Chước với tiểu Toan Nghê, ám chỉ nó chuyện cẩn thận một chút.
Tiểu Toan Nghê: "...Có thể xóa đoạn ?"
Lưu Ảnh thạch dễ xóa sửa, nhưng tiểu Toan Nghê cũng để ý lắm, nó lạc quan như một con nghé con , tiếp tục chia sẻ với hai về những chuyện đám hậu bối Toan Nghê tộc lén lút .
Thu Vũ Miên Miên
Tô Chước chút nghi ngờ là nó cố ý .
Khi đến nơi công cộng, Tô Chước mới tắt chức năng ghi hình của Lưu Ảnh thạch, về phía cổ điện núi, định trực tiếp gặp quyền trong tộc.
Nếu cần đoạn ghi hình bên trong chứng thì Lưu Ảnh thạch cũng nhất thiết giao.
Đi ngang qua khu vực trường đấu luyện, ánh mắt tiểu Toan Nghê vô cùng khao khát: "Các ngươi thật sự lên đài?"
Trên mặt nó đầy "Tỷ ơi chống lưng cho xin tỷ đó tỷ ơi".
Tô Chước xác nhận Toan Nghê tộc thực sự đang ngầm cho phép đám hậu bối tự do so tài, thở phào nhẹ nhõm: "Làm xong chính sự còn cơ hội, sẽ giúp ngươi khuyên bảo bọn họ."
Lẫm Nhi tò mò hỏi tiểu Toan Nghê: "Ngươi thường đánh, gọi trưởng bối giúp ngươi?"
"Truyền thống của tộc là như , chuyện giữa đám hậu bối thì đám hậu bối tự giải quyết, nếu gọi trưởng bối sẽ khinh thường."
Tiểu Toan Nghê vô cùng phẫn nộ: "Vấn đề là sinh muộn! Bối phận của lớn, lẽ gọi mấy trưởng trăm tuổi của đ.á.n.h mấy đứa điệt tử? Nếu với đại , chỉ ném ngoài mắng là đồ vô dụng thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-390-bat-luc-gian-du.html.]
Tô Chước: "Ta dạy ngươi mấy trận pháp nhỏ để mai phục chúng nhé?"
"Hay đó!" Tiểu Toan Nghê đáp lời, nhưng vẫn tỏ đáng thương: "Không thể giúp đ.á.n.h chúng một trận ! Lâu lắm bọn chúng đánh!"
Lẫm Nhi hăng hái thử: "Đợi xong nhiệm vụ, sẽ giúp ngươi khuyên nhủ chúng."
Tô Chước cảm thấy lời khuyên của lẽ giống với cách hiểu của Lẫm Nhi, nhưng để Lẫm Nhi trận dùng nắm đ.ấ.m khuyên nhủ cũng là quá đáng.
Tô Chước nhớ Nhị sư chút quan hệ với Toan Nghê tộc.
Ngay cả khi nàng đích chỉ điểm cho đám hậu bối Toan Nghê tộc cũng bình thường, dù tuổi của cũng xấp xỉ .
Khi họ lên ngọn núi cổ điện nơi mà Toan Nghê tộc tọa lạc, điện đường vẻ xa, nhưng thực tế cách lớn, chỉ kiến trúc khổng lồ mới thể thấy từ chân núi.
Đi một lúc, Tô Chước đột nhiên cảm giác một luồng khí tức thoáng qua.
Một ảnh hình bé nhỏ biến thành một con Toan Nghê trưởng thành mặt họ, kích thước còn cao lớn gấp đôi so với tiểu Toan Nghê mà Tô Chước nhặt trong bí cảnh.
Có thể thấy kích thước của Toan Nghê khi trưởng thành sẽ khổng lồ đến mức nào.
"Tiểu điệt tử, chặn đường của thúc thúc hả?" Tiểu Toan Nghê bước lên , mở miệng là hỏi thăm thiện.
Tiểu Toan Nghê mặt Tô Chước và Lẫm Nhi thì tỏ nhút nhát, nhưng mặt con Toan Nghê ý định nhượng bộ, lẽ là vì bên cạnh hai chống lưng.
"Ngươi dẫn theo nào đây?" Con Toan Nghê hừ một tiếng, nghi hoặc Tô Chước: "Thần thú lai? Thuần huyết đều nhận , vô danh tiểu như ngươi dựa mà đến đây?"
Lẫm Nhi xắn tay áo, bước lên một bước, nó về phía Lẫm Nhi: "Còn ngươi nữa, chỉ là một Nhân tộc, nhỏ xíu như , cũng đủ tư cách đồ chơi của ."
Lẫm Nhi hề tức giận, lấy bảng gỗ phận: "Ta đến nhiệm vụ, gặp lớn trong nhà ngươi."
Toan Nghê bảng gỗ Học cung hai giây, con ngươi bỗng dừng , sắc mặt đột nhiên đổi: "Không !"
Tiểu Toan Nghê giải thích: "Nó là ruột của đại điệt t.ử , chắc chắn từng thấy công pháp , mang nó cùng ."
Toan Nghê điệt t.ử chắn mặt họ, dáng vẻ chạy mà dám chạy, khi hạ quyết tâm, nó đột nhiên nhào tới, nhe răng trợn mắt uy hiếp: "Ta , các ngươi lên đó!"
Ầm ầm!
Lẫm Nhi rút đao, một đao vung ngang nghênh đón móng vuốt khổng lồ của Toan Nghê, sức mạnh thô bạo của Thần thú con đáng kể lưỡi d.a.o của nàng , ngay lập tức đ.á.n.h bay xa, vô cây cối nó đè bẹp, lá rụng tứ tung.
Tô Chước thấy nàng chỉ dùng sống d.a.o nên ngăn cản.
Một lát , Lẫm Nhi kéo Toan Nghê điệt t.ử tiếp tục về phía cổ điện, Toan Nghê con như một cái chổi, quét sạch lá rụng con đường mà nó qua trong rừng.
Tô Chước chênh lệch kích thước quá lớn giữa một và một thú: "Có nặng ?"
"Không nặng." Lẫm Nhi mặt mày hớn hở: "Thì đ.á.n.h thú vị như ."
"Cái gọi là săn bắt!" Tiểu Toan Nghê bên cạnh họ nhảy nhót tưng bừng, vui đến ngây .
Toan Nghê điệt tử: "..."
Quả là thúc thúc của .
Tô Chước: "..."
Toan Nghê điệt t.ử tiếp tục ăn đòn, cũng dám bỏ chạy, chỉ thể buông những lời tàn nhẫn: "Các ngươi cứ chờ đó!"
"Ngươi gọi ca ca ngươi tới?" Lẫm Nhi nghiêng đầu: "Ca ca ngươi đ.á.n.h gọi cha ngươi tới ? Chẳng lẽ gọi cả gia gia lão tổ nhà ngươi tới?"
Nàng quy trình tranh của đám tiểu bối ở bên ngoài đều là như .
"Không đời nào!" Toan Nghê điệt t.ử nghĩ thầm, nguy đoán trúng , nhưng mặt vẫn lạnh: "Ta gọi thúc thúc tới ?"
Tiểu Toan Nghê: "Ngươi gọi gì?"
"Ta chỉ một ngươi là thúc thúc... Không đúng, nhóc con ngươi thì tính là thúc thúc gì!" Toan Nghê điệt t.ử bất lực giận giữ, chỉ cảm thấy còn mặt mũi nào mà gặp cha nương.
Không ngờ địa bàn của một ngoài đ.á.n.h bại, mà còn là một thiên tài nhỏ tuổi thể Học cung, thật tức c.h.ế.t !
Tại con nhà xuất hiện những ngày vui vẻ nhất chứ?
Còn chừa đường sống cho đám ấu Thần thú chúng nó ?