Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 404: Quái Thú
Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:23:13
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mua sắm xong một loạt, cuối cùng họ cũng đến Dược Các, tiếp tục mua thêm nhiều hộp ngọc với các kích cỡ khác , cả loại thể điều chỉnh kích thước, đủ để chứa cả một cây đại thụ.
Khi bước khỏi Dược Các thì là giữa trưa, ánh mắt nhạy bén của Tô Chước thấy một tửu lâu: "Nghe quán đó ăn ngon lắm."
Lẫm Nhi: "Được ạ, đúng lúc ăn bữa trưa."
Phân của họ vẫn còn ở trong Học cung học bài, hai cũng vội vã.
Tô Chước và Lẫm Nhi lên phòng riêng tầng hai của tửu lâu, gọi một bàn đầy thức ăn.
Đột nhiên, một vài luồng khí tức bất ngờ bùng phát khiến Tô Chước chú ý, chỉ thấy một loạt tiếng loảng xoảng hỗn loạn vang lên, những khí tức ẩn giấu từ lâu lập tức biến mất.
Trưởng quầy của tửu lâu gặp qua nhiều chuyện, lầu cơ bản hỗn loạn, chỉ thực khách cảm thấy vẫn hóng chuyện cho .
Mà đạo khí tức đại sát tứ phương đó Tô Chước quen thuộc, chính là của Lạc Tùy Thủy.
Tô Chước còn đang suy nghĩ nhóm định khi nào mới tay, dù bọn họ luôn bám theo nàng mỗi khi nàng rời khỏi Học cung, sắp trở thành quen luôn .
Không ngờ một ngày bọn họ xui xẻo đụng Lạc Tùy Thủy, trực tiếp giải quyết luôn.
Tô Chước dậy, đẩy cửa thì Lạc Tùy Thủy bước : "Sao, ngươi mới về ruồi bám theo ? Còn nhanh hơn cả tin tức của ."
"Vì ngươi ngủ đến trưa." Tô Chước vạch trần nàng : "Ta về sớm, những kẻ g.i.ế.c từ sáng sớm ."
Lạc Tùy Thủy xuống, gãi gãi đầu: "Là tỉnh ngủ, khó khăn lắm mới thi đỗ, tiên nhân mới ngủ."
Lẫm Nhi nghiêng đầu nàng : "Gọi thêm vài món nữa nhé?"
"Ta ăn nữa, một chuyện cần ." Lạc Tùy Thủy nghiêm túc bọn họ: "Các tỷ , học nữa."
"Nổi loạn ?" Tô Chước ngạc nhiên mở to mắt, Lạc Tùy Thủy còn lâu mới nghiệp, kỳ thi nào khiến nàng căng thẳng đến ?
Lạc Tùy Thủy chớp chớp mắt, ánh mắt đổi, Tô Chước lập tức nhận đây là trò đùa bình thường, nàng hạ quyết tâm .
Lạc Tùy Thủy : "Những gì cần học học xong, lẽ thể ở lâu hơn, nhưng chịu nổi nữa, chỉ cần khỏi Học cung, tất cả chỉ coi như đứa trẻ, vì quyết định tộc trưởng."
Tô Chước: "Không thể trực tiếp ."
Lạc Tùy Thủy: "Đương nhiên thể, thiếu tộc trưởng , đó đoạt vị... Cho nên bây giờ đến nơi truyền thừa để bạt mạng đây. Dù thì, và các luôn một phe."
Biểu cảm của nàng nghiêm túc, nhưng giọng điệu như đang đùa giỡn, Tô Chước cũng nghiêm túc: "Ta hiểu."
Lạc Tùy Thủy thở phào, : "Lúc đầu quen ngươi còn định dắt ngươi chơi đùa, ai ngờ quen một cái đùi lớn, ngày càng mạnh mẽ đến thể tin ."
Tô Chước cũng : "Là quen một bạn ."
Lạc Tùy Thủy: "Đó là do mắt . là vãi thật, thật nghi ngờ những lão tộc lão đang gây chuyện , chuyển nơi truyền thừa về đây, bây giờ sắp thành đồ của ."
Tô Chước khựng một chút, cũng tiện bình luận về tổ tông của sư phụ: "Sau cẩn thận, chuyện gì cứ liên lạc với ."
Lạc Tùy Thủy mỉm , trông vô cùng phóng khoáng: "Có thể chuyện gì chứ, chỉ đến với các ngươi một tiếng thôi, còn nhiều gặp nữa, đây."
"Lạc tỷ, tỷ cầu tiến quá . Khi nào , tiễn tỷ nhé?" Tô Chước chút nỡ, họ chơi đùa với một thời gian dài, tưởng rằng sẽ cùng gây chuyện thêm mấy năm nữa.
"Không cần tiễn, ngươi còn dám cầu tiến, đầu võ bảng đấy." Lạc Tùy Thủy véo má nàng: "Tỷ nhé, mạnh mẽ sẽ che chở cho ngươi."
"Được." Tô Chước gật đầu, Lạc Tùy Thủy chắc cần tạm biệt ai nữa, chỉ đang chờ nàng trở về.
Lạc Tùy Thủy trực tiếp truyền tống rời , Tô Chước cầm đũa lên đặt xuống, rơi trầm tư.
"Tỷ sẽ đến Thiên Nhân giới." Lẫm Nhi : "Có ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của hai ?"
Nàng cảm thấy nụ của Tô Chước hiếm khi giống như đang tâm sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-404-quai-thu.html.]
Chương 404: Quái Thú (2 / 2)
“Đương nhiên là , chuyện gì .” Tô Chước chỉ lo lắng vì cảm thấy Lạc Tùy Thủy khó thể cạnh tranh với đồng bối trong Lạc tộc.
Mới đây, nàng mới Lạc Tùy Thủy là đồng bối với Lạc Thương Sơn, tuổi tác nhỏ hơn nhiều, thậm chí bằng tuổi lẻ của Lạc Thương Sơn.
Dĩ nhiên, bậc đại năng như sư phụ của nàng sẽ tranh giành quyền lực trong gia tộc, nhưng những trưởng giả và cường giả đồng bối với Lạc Tùy Thủy vẫn còn nhiều, gia tộc lớn như cũng phức tạp.
Tô Chước ngọc bài liên lạc , quyết định tìm sư phụ để ngóng một chút.
Thu Vũ Miên Miên
Không lâu , Hoàn Miểu cũng đến, sắc mặt nghiêm túc.
Tô Chước linh cảm: "Tỷ cũng tộc trưởng ?"
Hoàn Miểu: "Đương nhiên , vẻ mặt của ngươi là thế?"
Tô Chước: "Đây là biểu cảm ủng hộ, nhưng..."
Hoàn Miểu nhanh như gió: "Ta bây giờ cũng bỏ học như Lạc tỷ , đến đây là để rằng sẽ đ.á.n.h võ bảng, còn để một phân ở Học cung để học, nhớ giúp để ý đừng để phân của khác đánh."
"Đây là phân thứ hai của , giữ lâu , nếu còn gì thì dùng ngọc bài liên lạc với , nhưng nếu quá xa chắc thể thấy, dù sẽ về nhanh thôi, cần lo lắng. Bây giờ còn gì hỏi ? Phân của khá nhiều, thể trả lời ngươi."
Tô Chước thở phào nhẹ nhõm: "Tỷ với ai, đ.á.n.h võ bảng ở ... Đợi , phân cũng ở học cung mà?"
Trước đây, Lạc Tùy Thủy và Hoàn Miểu giúp nàng trông coi, thủ của Lẫm Nhi cũng tệ, nàng cực kỳ an , giờ đột nhiên chút nguy hiểm.
Hoàn Miểu: "!"
"Không , sẽ để Tiểu Hôi trông chừng." Tô Chước suy nghĩ một chút: "Trong Học cung vẫn còn mấy con rồng ở, bọn chúng thể ngơ khi đồng tộc đ.á.n.h chứ? Cơm cũng ăn ."
Hoàn Miểu: "Ừm!"
Tiểu Hôi: "…"
Sắp xếp xong vấn đề bảo vệ phân , Tô Chước và Lẫm Nhi sử dụng truyền tống công cộng để đến Hoàng Đô của Tiên triều, trực tiếp đến phủ Định Vương.
Phủ Định Vương rộng lớn nhưng quả thật một bóng , kiến trúc hề u ám, nhưng quá yên tĩnh, khiến cảm thấy chút kỳ lạ.
"Muội sống một quen ?" Tô Chước nhịn hỏi.
Một tay của Lẫm Nhi nắm lấy nàng, tay ôm tiểu Tỳ Hưu, về phía hậu hoa viên: "Ta cũng thường ở đây, bình thường thể Tàng Kinh Các hoặc Hoàng Cung, đôi khi ở chỗ Nhiếp Chính Vương... hoa viên ở đây náo nhiệt, cần quá nhiều ."
Cả hai chậm, chẳng mấy chốc, Tô Chước thấy một khu rừng cây mọc rậm rạp nhưng hài hòa, bao phủ trong làn linh vụ dày đặc. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống phủ một lớp ánh vàng, sương mây lượn lờ, giống như tiên cảnh.
Cho đến khi Tô Chước cảm nhận bước một bức chướng vô hình, ngay đó, nàng thấy tiếng la hét hỗn loạn vang lên.
"Quái thú đến !"
"Chính là con quái thú đó đến !"
"Nó đang a a a a a!"
"…"
Trên mặt Lẫm Nhi lộ một nụ rạng rỡ, tiểu Tỳ Hưu kích động nhảy xuống đất, định chạy đám cỏ.
Tô Chước tàn nhẫn kéo nó : "Ngươi tiêu hóa mới ăn."
Tiểu Tỳ Hưu: "…"
Cổ Dược: "…"
Lẽ nào đây chính là cứu tinh trong truyền thuyết?