Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 413: Chém một đao

Cập nhật lúc: 2025-12-16 12:03:46
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gJBGUvPpX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Theo hành động của Tô Chước, môi trường xung quanh nàng càng trở nên u ám, những cây cối trong Quỷ Vực ngay cả lá cũng ánh lên một màu tối u ám, càng kể đến những quỷ hồn ẩn trong rừng rậm, hiện diện khắp nơi.

Tô Chước cảm thấy hình ảnh nàng khoác chiếc hắc bào hòa nhập với gian , khi thành công gia nhập, chẳng còn gì sợ hãi.

Mãi đến khi nàng đến một điểm quỷ khí âm u nặng nề, Tô Chước trực tiếp xông , nhưng trận pháp hề d.a.o động.

Các di lão của Diệt Chiến Tông đang quan sát chăm chú, nhưng vẫn phân tâm đôi chút bởi những động tác thuần thục của nàng.

Nếu t.ử nào cũng bản lĩnh như đến ngoài, ngay cả tông môn của chắc cũng chả ngày yên !

Những trưởng lão từng quản lý tông môn thấy mà trong lòng khỏi rùng .

Thần tông quả thật dễ dàng gì.

Mặc dù đây là đầu tiên Tô Chước xâm nhập trận pháp ở sâu trong , nhưng do truyền thừa của Quỷ Vực rối loạn,những trận pháp dựng lên chẳng rõ thuộc về thời đại xa xưa nào nữa,nên việc thâm nhập quá khó khăn.

Một khi trong trận pháp, Tô Chước cần dùng đến nhẫn ban chỉ mà thể cảm nhận vị trí của đạo chủng.

Nàng nghiêm trận nghênh địch, nhưng gặp bất kỳ thủ vệ nào.

Nơi giống như một Địa cung u ám, hành lang rộng rãi, tất cả đều bằng đá cứng cáp.

Tô Chước thể cảm nhận khá nhiều linh vật đang tồn tại, nhưng nàng hề đường vòng, mà trực tiếp hướng về mục tiêu của .

Bốn bề tĩnh lặng.

Đi một lúc, một tiếng động nhỏ thu hút sự chú ý của Tô Chước, giống như tiếng vùng vẫy yếu ớt của một tu sĩ đang cận kề cái c.h.ế.t.

Nàng lập tức dừng bước.

Âm thanh thoáng chốc biến mất, thậm chí thể sánh với tiếng cầu cứu của phàm nhân, trong chốn bí địa cách biệt với thế gian , nó càng khó lòng thu hút sự chú ý của ngoài.

còn những trong bí địa thì ?

“Đạo hữu gì?”

Tô Chước đang suy nghĩ thì một giọng vang lên từ phía .

Kẻ nhát gan lẽ sẽ dọa sợ, nhưng Tô Chước chút do dự, đầu , thấy một thiếu niên đang đó, tay cầm một thanh đao.

Hắn bước nhanh chậm, vạt áo bào đen thêu hoa văn vạn thú ẩn hiện theo từng cử động, trông chẳng khác gì một kẻ đến du ngoạn, ý định che giấu hành tung.

Khí tức hề che giấu, giống Quỷ Tu.

Có thể phát hiện sự ẩn nấp của nàng, chắc chắn dựa tu vi, lưng cao nhân chỉ điểm?

“Ta trong xem cho rõ ràng.” Chỉ trong khoảnh khắc suy nghĩ, Tô Chước thản nhiên đáp .

“Trùng hợp, cũng đang tò mò.” Thiếu niên mặt biểu cảm , dung mạo tuấn lạnh lùng cao ngạo, nhưng nếu kỹ thì trong ánh mắt điều gì đó khó đoán.

Lúc , Tô Chước chú ý đến khuôn mặt , mà tập trung bên .

Thanh đao .

Tô Chước cuối cùng xác định ký ức của , trong lòng chợt dâng lên một cảm giác chấn động chẳng kém gì lúc phát hiện đạo chủng.

Kiểu chế tác của thanh đao nàng đầu tiên thấy trong thực tế.

Trước đây từng thấy trong truyền thừa Thái Cổ.

Kẻ là địch là bạn?

Ánh mắt nàng rõ ràng, đối phương cũng chú ý đến: “Ngươi nhận thanh đao ?”

“Đã từng thấy.”

“Ở ?”

“Trong truyền thừa.” Tô Chước suy nghĩ một lát, năm chữ: “Thái Cổ Thù Tiên Quyết.”

Nói .

Nàng sớm dự cảm, nhưng khỏi kinh ngạc, bởi vì thời gian nàng hề gì về nguồn gốc của truyền thừa thật sự quá dài.

Điều chỉ thể lên một điều, đối phương cũng mối liên hệ với nhân quả của truyền thừa .

Thiếu niên vẫn bình tĩnh: “Ồ, nó ở chỗ ngươi gọi cái tên ?”

Tô Chước hỏi : “Ngươi ngọn nguồn?”

“Xin thứ thể nhiều.” Thiếu niên lạnh nhạt đáp.

Tô Chước , lỡ thời gian nữa, tiếp tục sâu trong thông đạo.

Nàng gì để với kẻ đến đây để du lịch.

Nếu là ở nơi khác, nàng sẽ đủ kiên nhẫn, nhưng lúc .

Thiếu niên cũng theo : “Ngươi hỏi nữa?”

Ngươi thể thì còn hỏi gì nữa?

Tô Chước liếc mắt một cái, ý tứ rõ ràng, nhưng cuối cùng vẫn theo ý , mở miệng hỏi: “Truyền thừa đến từ ?”

“Không thể .” Thiếu niên khẽ nhếch miệng, chút giễu cợt: “Sao hỏi hỏi cái thể ?”

Tô Chước càng tò mò càng giữ bình tĩnh, gì thêm, chỉ sải bước nhanh hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-413-chem-mot-dao.html.]

Một lúc , thiếu niên lên tiếng hỏi: “Quý danh của đạo hữu là gì?”

Tô Chước: “Không thể .”

Thiếu niên nghẹn một lát, nhưng nhẹ một tiếng: “Truyền thừa đến từ ngoài Thiên Đạo.”

Tô Chước lượng thông tin ẩn chứa trong đó, trả lời: “Miễn chữ quý, họ Tô.”

“Tô đạo hữu tỷ gì trong tộc ?”

“Không .”

“Vậy thường ngày ngươi chắc sống khá thoải mái, ai áp bức ngươi.” Thiếu niên thì thào .

“Ngươi cũng giống áp bức.” Tô Chước ngờ cuộc trò chuyện theo hướng , nàng nghiêng đầu liếc một cái.

Thiếu niên thở dài: “Mỗi nhà đều những chuyện khó .”

Ai dám để những chuyện khó ? Thanh kiếm trong tay đáng sợ thế cơ mà.

Tô Chước âm thầm quan sát suốt từng thời gian, mà vẫn chẳng thấu sâu cạn thế nào.

“Ngươi là xuất từ Kiếp Thiên giới?” Thiếu niên hỏi.

Tô Chước lười chẳng buồn hỏi đoán : “Ừ.”

“Trùng hợp, .” Thiếu niên : “Ngươi thể bỏ chiếc áo choàng xuống ?”

“Không thể.”

“Nhìn ngươi như trông giống một Quỷ Tu.”

“Ngươi ?”

“Chiếc áo choàng là kiểu dáng của Kiếp Thiên giới.”

“Đã từng thấy?”

“Đã từng thấy.”

“…”

Một lúc , Tô Chước cảm thấy tâm trạng của thật khó tả.

Người vẻ lạnh lùng, thế mà lắm lời đến , những chuyện vặt vãnh.

Tô Chước ngoài trải nghiệm nhiều, gặp qua đủ loại tu sĩ, cũng gặp những kẻ rảnh rỗi sinh nông nổi, lang thang khắp nơi mà thực chẳng mục tiêu gì.

dạo trong bí cảnh thì cũng bình thường, nhưng rảnh rỗi đến mức thì hiếm thấy.

Hành lang ngầm bao trùm một khí vô cùng nặng nề, Tô Chước đối phó với , cảm nhận sự cận kề của đạo chủng, trong lòng càng thêm vững vàng.

Mãi đến khi đến một cánh cửa lớn, nàng mới dừng : “Ta chặt cái .”

Thiếu niên xong, ánh mắt động, khen ngợi: “Ý .”

Trong lời mang chút ý học hỏi.

Tô Chước nhắc nhở: “Ngươi xa một chút.”

Thiếu niên hỏi: “Không cần giúp ?”

Tô Chước đáp: “Ngươi tay thì tùy ngươi.”

Ban đầu là cần, nhưng Tô Chước tò mò về thanh đao trong tay , dù chút rủi cũng xem thử.

“Ừ.” Thiếu niên đáp một tiếng, bước lùi xa hơn, cụp mắt thanh đao trong tay, đang nghĩ gì.

Tô Chước thành thạo bố trí một trận pháp ẩn nấp, để chắc chắn, nàng còn sử dụng cả thạch trận cao cấp.

Hiện tại trận pháp ẩn nấp của nơi vốn một lớp bảo vệ, Tô Chước dùng pháp khí che những điểm thể phát hiện sự chuyển động, thêm một lớp che giấu, nơi cho dù trời sập cũng ai .

Trận pháp tinh vi bằng trận pháp ở Giới Vực thành, nhưng Tô Chước đây rảnh rỗi cho phân đến Giới Vực thành, Tam sư dẫn phá giải trận pháp của Linh Tháp, đó nàng trận pháp đẳng cấp đó khó nhiều, phá giải trận pháp thông thường giờ đây khiến nàng cảm giác vui vẻ như đang bài tập cơ bản, như thể đang áp đảo một cấp độ thấp hơn, cái tối đa chỉ thể xem là một bài toán ứng dụng đơn giản.

Sau đó, Tô Chước lấy hai thanh kiếm.

“Tiểu Kiếm, trông chờ ngươi đấy.”

Trong lòng Tô Chước trịnh trọng : “Còn để cho ngươi một khán giả nữa đấy, chốn hiếm khi gặp cùng đường.”

Tiểu kiếm: “…”

Tô Chước thì cầm sẵn Tằng Tiêu kiếm, lúc nào cũng chuẩn bổ sung thêm một chiêu.

Nhật Nguyệt kiếm lơ lửng , hấp thụ đủ linh lực cảm thấy thoải mái, bỗng nhiên c.h.é.m xuống một kiếm.

Ầm!

Thiếu niên ngờ rằng Tô Chước im tại chỗ để kiếm tự chém, ánh mắt đờ , thanh đao bên tay , vẻ mặt đổi, như thể đang lệnh.

Thu Vũ Miên Miên

Tiểu kiếm phát một đạo kiếm quang, cánh cửa cung điện rung động, một tiếng nổ vang lên, chỉ Tô Chước gần mới rõ thiếu niên gì.

“Đao ca, ơn giúp c.h.é.m một đao.” Giọng trầm thấp của thiếu niên đầy vẻ thành kính.

Tô Chước: “…”

 

Loading...