Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 420: Toàn ngư yến

Cập nhật lúc: 2025-12-16 12:09:25
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xì!

Một trận kiếm quang vụt qua, Tô Chước rút kiếm, luồng khí kiếm sáng rực hề mang theo bất kỳ đạo tắc nào, chỉ là kiếm uy thuần túy.

Mặc dù , nhưng vẫn cảm thấy bàng hoàng vì uy áp của Kiếm Tôn, chẳng lẽ kiếm đạo của Tô Chước sự đột phá?

Một pháp tướng uy nghiêm xuất hiện trong động phủ, một tay đưa chặn kiếm khí.

Ầm!

Sau khi xung kích qua , kiếm quang tan, pháp tướng cũng biến mất, nhưng đạo nhân ảnh đang nghiêm phòng đối địch trong pháp tướng chấn động bay ngoài.

Pháp tướng cực kỳ kiên cố, phá hủy, thế phòng ngự thậm chí thể khắc chế võ đạo của Vân Khai Tế.

bên trong rõ ràng thể, đạo ảnh đó nhanh chóng vỡ vụn, đập mạnh vách đá trong động phủ, những viên đá vỡ vụn lạo xạo rơi xuống đất.

“Ôi ơi, chỉ một kiếm!”

“Ba năm qua tu luyện pháp tướng đấy, nhưng quên luyện bản ?”

“Cũng xem như là sáng tạo!”

“Ngất xỉu thật !”

“Ngất cũng , chỉ cần tỉnh khi bí cảnh mở là .”

“Thế thì khác cũng khó mà trách .”

Mọi đều thấy chiêu thức trốn chạy thường dùng , đôi khi thua trận quá nhục nhã sẽ chọn cách giả c.h.ế.t để trốn tránh thực tại.

Với tâm lý , Vân Khai Tế đ.á.n.h cho suy sụp cũng là điều dễ hiểu.

“Muội đoán sai .” Tô Chước bên cạnh sư tỷ, chủ động thừa nhận sai lầm.

“Không trách , tiểu sư , tỷ cũng đoán sai .” Vân Khai Tế thừa nhận bản sự tự tin của đối phương dắt mũi, tưởng rằng tiểu sư thể thắng nổi: “Một năm kiếm pháp của tiến bộ nhiều, nếu so với tỷ thì nhỉ.”

“Muội chắc chắn sẽ thể sống sót sự phòng ngự phản chấn của sư tỷ.” Tô Chước khẳng định.

Vân Khai Tế vỗ vỗ vai nàng: “Giỏi lắm.”

Tô Chước chuẩn sẵn sàng, lời khen của sư tỷ chút khó mà gánh vác nổi.

Sau một hồi ngất , tỉnh , lúc bí cảnh cũng chuẩn mở cửa.

Bí Cảnh Xích Hải chỉ mở trong một ngày, vì độ nguy hiểm quá cao, Học cung chỉ yêu cầu học sinh nộp đủ Tế Châu, Tế Châu còn sẽ là phần thưởng cho tham gia thu thập.

Trong bí cảnh, bờ biển xung quanh Xích Hải là cát đỏ, đá ngầm màu máu, nước biển cũng phát ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

Tô Chước quen với việc tìm bảo vật trong nhiều môi trường khác , chút do dự mà lao ngay xuống nước.

Bắt cá!

Xích Châu là linh tủy của Xích Ngư, Xích Ngư bơi với tốc độ nhanh, giống như một mũi tên hư huyễn, nếu tu sĩ công kích trúng sẽ tổn thương thần hồn, hơn nữa dù cá ở ngay mắt, tu sĩ cũng khó thể dùng thần thức để khóa mục tiêu và bắt sống pháp khí, bắt giữ quả thật là một công việc khó khăn.

Một lúc , Tô Chước dừng : “Con cá nhanh quá.”

Không xa đó, Vân Khai Tế đ.ấ.m một quyền nước biển, một con Xích Ngư ngất , thu để chờ khỏi bí cảnh lấy Xích Châu.

Học cung yêu cầu dùng linh lực ảnh hưởng đến linh tính vốn trong nước, đổ máu, cũng dùng pháp khí để thu bắt, đồng nghĩa với việc các phương pháp bạo lực đều hạn chế, ngoại trừ bạo lực thuần túy tồn tại linh lực của Vân Khai Tế, những khác chỉ thể bắt bằng tay.

“Bị cá đ.á.n.h ?” Vân Khai Tế thấy Tô Chước dừng trong nước, đến hỏi nàng: “Sư tỷ giúp đ.á.n.h .”

Tô Chước: “…”

Rốt cuộc thì hình tượng của nàng là gì thế? Rõ ràng nàng thường xuyên nhờ sư tỷ đ.á.n.h chứ.

“Không cá đánh.” Tô Chước giải thích: “Sư tỷ, một công pháp dùng để bắt cá.”

Vân Khai Tế ngạc nhiên: “Cái cũng thể ?”

Suýt chút nữa thì quên mất Tô Chước là công pháp để giải trí.

Tô Chước tham khảo ý kiến của Vân Khai Tế và thiết kế xong công pháp.

Rất nhanh, Tô Chước dùng thần thức để huy động nước biển, tạo thành một cái lưới khổng lồ, lưới từ từ thu , mạnh mẽ giới hạn một đàn Xích Ngư trong phạm vi nhất định.

Vân Khai Tế đ.ấ.m một quyền, hàng chục con Xích Ngư đồng loạt ngất , thể tránh khỏi thần thức nữa, thuận lợi thu pháp khí trữ vật.

“Như thế quả nhiên nhanh hơn.” Tinh thần của Vân Khai Tế hăng hái dâng trào.

Trong tình huống bình thường, Xích Ngư cực kỳ nhạy bén, dù tu sĩ trong đàn cá cũng khó mà bắt tất cả, hơn nữa lưới do nước biển tạo thành hề phá vỡ môi trường vốn của Xích Hải, lực Thần Phách cũng đổi tính chất linh lực trong đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-420-toan-ngu-yen.html.]

Tuyệt vời!

Những khác nhanh nhận huyền cơ, bắt chước nhưng khó mà , bởi vì thực lực thể dùng vũ lực trực tiếp đ.á.n.h ngất cả đàn cá như Vân Khai Tế cực kỳ ít, hơn nữa, nước biển trong Xích Hải linh tính mạnh mẽ, nếu dùng linh lực điều khiển thì vẫn còn dễ, nhưng dùng thần thức thì quả thật là quá sức đối với nhiều .

Chỉ thể với ánh mắt ngưỡng mộ.

 Tô Chước và Vân Khai Tế bắt vài lượt cá, bỗng nhiên truyền tống ngoài.

“Lại là ngươi.” Vị sư trưởng nhận tin tức vội vàng chạy tới, đầu đầy vạch đen.

Vân Khai Tế phục: “Lần c.h.ế.t cá trong biển !”

Sư trưởng: “Ta . Nếu ngươi rõ trong lòng, cũng cho phép ngươi bí cảnh .”

Sư trưởng Tô Chước: “ tốc độ bắt cá của các ngươi quả thật quá nhanh, thì tỷ lệ nộp lên tăng lên chín phần, thấy ?”

Thời gian khác bắt một con cá, các nàng thể bắt mười con, quá phạm quy .

 Tô Chước gật đầu: “Đa tạ tiền bối lượng thứ.”

Vân Khai Tế vẫn chút phục, nhưng Tô Chước kéo .

Đây đúng là mà vẫn ăn!

Học cung đổi quy tắc cũng lý do, nếu theo quy định cũ của Học cung thì các nàng sẽ vét sạch Xích Hải mất.

Một phần cũng là nhiều, bây giờ nhanh chóng bắt cá thôi!

Khi trở bí cảnh, đều việc bắt cá của các nàng cho phép, nhất thời ngưỡng mộ.

Nhìn Tô Chước giống như thấy một con thú tìm bảo vật hình .

Vân Khai Tế và Tô Chước dễ dàng bắt nhiều Xích Ngư, nộp lên Học cung chín phần để đổi lấy nhiều cống hiến, cuối cùng mỗi vẫn nhận hơn ba trăm con Xích Ngư.

 Tô Chước thu vài trăm viên Xích Châu và các đặc sản địa phương giá trị liên thành, đó mới là điều thứ yếu.

Bản Xích Ngư cũng là một nguyên liệu cực phẩm, động lực để  Tô Chước sáng chế công pháp bắt cá chính là vì điều .

Toàn ngư yến!

Tô Chước mời , bằng hữu đến ăn, quan trọng nhất là mời Thất sư để giải quyết nguồn nguyên liệu cá tươi quý hiếm .

Tu sĩ giác quan cực kỳ nhạy bén, dù bảo quản bằng phương pháp gì chăng nữa, những sự khác biệt nhỏ về nguyên liệu cũng dễ nhận , cá mới vớt lên từ biển thì khó mà kén chọn .

Chẳng mấy chốc, trong Điện Đệ T.ử của Tô Chước trở nên cực kỳ náo nhiệt, tụ tập ăn cá, tới kẻ lui.

Ngay cả Tiểu Hôi gần đây chuyên tâm tu luyện cũng xuất hiện, hóa thành hình ăn uống thanh nhã, còn vài con Long tộc cũng tin mà đến.

Ăn xong một bữa ngư yến, Tô Chước mới hài lòng tiến Thí Luyện Cốc theo kế hoạch ban đầu.

Thông qua Học cung Thí Luyện Cốc, ở cửa , vị giáo tập nhận nàng.

“Ngươi là học sinh mới rời trong tháng ?”

“Lại , điểm cống hiến cầm trong tay sợ bỏng ?”

 Tô Chước thở dài: “Tu luyện quan trọng hơn.”

Nếu , nàng còn ở bên ngoài ăn thêm vài bữa nữa.

Giáo tập: “Chăm chỉ như ngươi thì đúng là hiếm thấy… , chăm chỉ thì hiếm thấy, nhưng cứ chăm chỉ là lập tức Thí Luyện Cốc thì hiếm thấy.”

Thu Vũ Miên Miên

Nói xong, giáo tập kiểm tra mộc bài phận của nàng, im lặng một lát.

Lần mới gặp nàng lâu, giờ nhiều cống hiến đến ?

Tô Chước thấy mãi trả mộc bài, bèn hỏi: “Tiền bối còn gì phân phó?”

“Ngươi nhiều cống hiến như từ ?” Giáo tập năm nay mới nhậm chức, nguồn gốc cống hiến của Tô Chước.

Tô Chước suy nghĩ một chút trả lời: “Ngài qua chuyện ở Quỷ Vực ?”

Đồng t.ử giáo tập chấn động: “Là ngươi ?”

Tô Chước: “Không , chỉ là góp một phần nhỏ mà thôi.”

Giáo tập: “…”

Số điểm cống hiến thật sự khiến thể tin nổi.

 

Loading...