Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 423: Hải Trung Tủy

Cập nhật lúc: 2025-12-16 12:10:42
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Chước như nhưng ý gì khác, chỉ đơn giản là câu “rảnh rỗi thì c.h.é.m Ma Đạo một đao” ban nãy của Nhiếp Chính Vương kinh ngạc đôi chút, buột miệng .

cũng chẳng cả.

Nếu mưu tính của Ma đạo thật sự trở thành hiện thực, nàng sẽ từ quân cờ Thiên Đạo vứt bỏ trở thành quân cờ của Ma Đạo, lưng, trung thành với Ma Đạo thì chắc chắn cũng chẳng ngày nào yên mà sống.

Nghe nàng , Nhiếp Chính Vương càng vui mừng, mặt mày hòa nhã, thậm chí còn vẻ hào hứng hơn : “Được, bổn vương tin là ngươi .”

Tô Chước: “…”

Vị Nhiếp Chính Vương thật sự từng nội gián cho Ma Đạo ? Nhìn thế nào cũng giống từng tình cảm với nó, trái trông cứ như mang mối thù sâu đậm thì đúng hơn.

“Ngài còn nhớ Linh Tê cảnh ở ?” Tô Chước ngẫm nghĩ hỏi.

Nhiếp Chính Vương sớm đoán nàng sẽ hỏi câu , lấy một ngọc giản đưa cho nàng: “Đợi đến khi tinh tượng phù hợp với điều kiện mở , ngọc giản sẽ phát sinh cảm ứng, ngươi thể dùng nó để truyền tống đến đó xem thử… Linh Tê cảnh , mười mấy hai mươi năm mới mở một , ngươi cứ từ từ mà chờ.”

“Chỉ là ký ức năm đó chắc gì dễ chịu, quên cũng hẳn là chuyện .”

“Đa tạ tiền bối nhắc nhở.” Tô Chước cất ngọc giản: “ nếu là trải nghiệm của bản , dù thế nào cũng nên tận mắt xem thử.”

Nói thêm vài câu nữa, Nhiếp Chính Vương ý tiễn khách, Tô Chước cũng quấy rầy thêm, cáo từ rời khỏi vương phủ.

So với việc khám phá tiền trần, cảm giác của nàng giống như một câu chuyện, mà độ chân thực đến thì vẫn .

Lẫm Nhi rời cùng nàng, bước lên đường thần thần bí bí : “Tỷ tỷ, lén đấy.”

“Cho xem Linh Tê cảnh ở , Sở di chịu cho .”

Tô Chước Nhiếp Chính Vương cũng ngầm đồng ý để Lẫm Nhi chuyện , nên lấy ngọc giản đưa cho nàng xem.

Lẫm Nhi nhận lấy ngọc giản, truyền linh lực lên lòng bàn tay, thần thức thẩm thấu trong.

Đó là một tấm giới đồ, thần thức cũng khó mà thấy hết cục chỉ trong một cái . Ký hiệu Thiên giới đó cho thấy vị trí ngoài Kiếp Thiên giới, là một gian cực kỳ xa xôi.

Không rõ vì lý do gì mà Nhiếp Chính Vương đột nhiên nổi hứng đến thăm cái bí cảnh .

May mà nhờ ngọc giản , thể trực tiếp truyền tống đến lối Linh Tê cảnh. Những đạo tắc ẩn giấu bên trong vô cùng huyền diệu, khó mà diễn tả, bản Tô Chước cũng để bắt chước theo .

“Xem Linh Tê cảnh chút giống với Vân Trung đảo.” Lẫm Nhi trả ngọc giản cho Tô Chước: “Là một bí cảnh thể tự do di chuyển, chẳng trong quá khứ từng huy hoàng cỡ nào nữa.”

“Đáng tiếc thật.” Tô Chước chỉ thở dài.

Thịnh cực tất suy, bí cảnh từng huy hoàng như Linh Tê cảnh đến nay cũng chỉ còn là tàn dư cuối cùng.

Vân Trung đảo mà Lẫm Nhi thuận miệng nhắc đến là một bí địa truyền thừa còn lâu đời hơn, nhưng hiện vẫn đến hồi suy tàn.

Những cổ cảnh khi thịnh khi suy như , trong ghi chép các Thiên giới cũng nhiều. Một khi chúng bất ngờ nhiều nhắc đến, xuất hiện mắt , thì lý do chính là vì thời điểm mở đang tới gần.

Chỉ là, trong miệng tu sĩ, “gần” thể là một tháng, nhưng cũng thể là tám năm mười năm.

Nếu thời gian mở của Vân Trung đảo quá gần, Tô Chước sẽ thể chen chân vì tu vi hiện tại của nàng còn quá thấp. Trong cảnh tụ họp của những tu sĩ Hóa Thần cảnh, thậm chí là Xuất Khiếu cảnh, chắc nàng tự bảo vệ .

Một bí cảnh khác tên là Hải Trung Tủy, thời gian mở còn sớm hơn cả Vân Trung đảo. Tuy sẽ tiếp nhận thêm nhiều tu sĩ thực lực yếu hơn, nhưng thực lực của những tu sĩ đó cũng thể xem thường.

So với mạo hiểm, giữ cái mạng vẫn là quan trọng hơn.

Nghe Lục sư đang ý định lén cổ cảnh Hải Trung Tủy, Thất sư cho rằng chi bằng trực tiếp trộn Vân Trung đảo. Dù mấy vị sư lớn tuổi nhất định sẽ đến đó, các sư ở đó thì ít cũng giữ mạng.

Đến Hoàng Đô, ban đầu Tô Chước định đưa Lẫm Nhi đến Tàng Kinh Các xem một chút, nhưng nhớ mấy ngày nữa còn một kỳ thi.

Nàng về hợp thể với phân , tiếp thu tri thức học lớp.

Thế là nàng đành tạm biệt Lẫm Nhi, trở về Học cung.

Truyền tống trong thành chân núi Học cung, Tô Chước lấy ngọc bài xem thì phát hiện Bát sư gửi một tọa độ đến lâu đó.

Kèm theo một câu: [Vui lắm, mau đến .]

Vị trí là tại sân thí luyện sâu trong Học cung.

Chẳng lẽ chủng tộc hiếm lạ nào đến tìm bọn họ tỷ thí?

Tâm trạng Tô Chước lập tức phấn chấn, triệu hồi trường kiếm, ngự kiếm bay thẳng về phía linh sơn thuộc quyền quản lý của Học cung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-423-hai-trung-tuy.html.]

Trận pháp hộ sơn nhận nàng là t.ử hạch tâm của Học cung nên hề ngăn cản.

...

"Chắc chắn là mấy chuẩn chỗ nào chơi vui, nên mới tay tàn nhẫn thế, chẳng còn chút tình nghĩa sư nào cả!" Mục Dự Chu năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Nghê Truyền Vân: "..."

"Ta cứ tưởng mấy chuẩn đến Vân Trung đảo, ai ngờ định chen chân Hải Trung Tủy mà còn rủ tụi !" Cung Hà chỉ trích gay gắt.

Vẻ mặt Nghê Truyền Vân chút đổi sắc, nghiêm túc : "Các tưởng rèn luyện cổ truyền thừa là chuyện vui chơi chắc?"

Thu Vũ Miên Miên

"Vậy là các thật sự định !" Cung Hà thở dài: "Sư Hải Trung Tủy mà rủ chúng , thì chúng đành đợi vài năm nữa tới Vân Trung đảo thôi."

Vân Trung đảo và Hải Trung Tủy đều là những nơi truyền thừa cổ xưa, theo lẽ thường thì tu sĩ thời thanh niên nếu may mắn gặp một nơi tệ, mà gần đây trùng hợp cả hai nơi bảo địa đều sắp mở .

Xét đến thời gian mở cửa phần trùng lặp, tu sĩ dã tâm sẽ nhắm Vân Trung đảo nơi ẩn chứa nhiều truyền thừa mạnh mẽ hơn, còn Hải Trung Tủy thì coi là hạng hai, vốn đáng để các sư để tâm.

nếu sư , thì bọn họ theo chẳng che chở ?

Nghê Truyền Vân bất đắc dĩ: "... Muốn tìm đường c.h.ế.t thì thể tác thành cho các ngay, hà tất gì phí công đến Vân Trung đảo?"

Cung Hà vội biện giải: "Trong hư cảnh đó c.h.ế.t !"

Ngu Hồng Vũ bên xem náo nhiệt, cũng lên tiếng: "Cùng lắm là trọng thương thôi, mang bọn chúng theo cũng ."

Nghê Truyền Vân liếc mắt u ám về phía tam sư : "Ta quản."

Ngu Hồng Vũ nhún vai, phụ họa: "Vậy thì Nhị sư ."

thì Đại sư chẳng bao giờ quản chuyện, Nhị sư mới là đầu thật sự.

"Sư cần quản sống c.h.ế.t tụi , thế chẳng đơn giản hơn ?" Diêm Nguy Nhiên điềm tĩnh đề nghị.

"Nếu ..." Nghê Truyền Vân ngẫm nghĩ cũng thấy hợp lý: "Ta sẽ dùng pháp tướng, đấu với ba các ngươi. Thắng thì cho ."

Ba vị sư lập tức cảnh giác cao độ, bắt đầu bàn chiến thuật.

Nghê Truyền Vân âm thầm truyền âm cho Ngu Hồng Vũ: "Lão Tam, thắng bại thế nào?"

Ngu Hồng Vũ cân nhắc truyền âm đáp: "Một đ.á.n.h ba, tám phần bọn họ thắng. Nửa năm nay bọn họ tiến bộ ít, xem như tu luyện tâm."

Nghê Truyền Vân: "Nếu dùng pháp tướng thì ?"

Ngu Hồng Vũ khẽ gật đầu: "Chắc thắng."

Nghê Truyền Vân ho nhẹ một tiếng, với ba vị sư : "Các ngươi tuổi cũng còn nhỏ, thì thắng và lão Tam khi bọn lực ứng chiến . Hai đ.á.n.h ba, xem như sư ưu ái đấy."

Ngu Hồng Vũ: "..."

quả nhiên là cẩn thận.

Ba vị sư đồng loạt trợn tròn mắt.

Hả!?

"Không võ đức gì hết!" Diêm Nguy Nhiên cảm thấy tuyệt vọng, nghiêm túc : "Bức ép quá, thật sự sẽ đột phá đấy!"

Nghê Truyền Vân ôn hòa : "Ngươi cứ thử xem."

Nếu Thất sư cưỡng ép đột phá lên Hóa Thần cảnh, thì lý do kiêng nể gì nữa, thể xem như đồng cấp mà đánh.

Diêm Nguy Nhiên suy tính một hồi, cảm thấy đ.á.n.h thê t.h.ả.m thêm cũng đáng, đành bỏ qua.

"Sinh muộn vài năm là chẳng nhân quyền gì cả." Diêm Nguy Nhiên hít sâu một , giận run cả .

"Biết ." Nghê Truyền Vân cẩn thận dặn dò: "Chờ vài năm nữa bọn sẽ trở về, các ngươi lời Tiểu Cửu, hành sự cẩn trọng, đừng c.h.ế.t khi bọn trở ."

Diêm Nguy Nhiên: "…"

 

Loading...