Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 426: Ẩn Thiên giới
Cập nhật lúc: 2025-12-16 12:11:43
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Sư , ngoài hái thuốc."
Tô Chước bước trong sân, Tam sư đang chăm chú bản đồ bàn thì ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút : "Để Lục sư cùng ."
"Đừng chạy chơi đấy, chuyện gì nhớ gọi hỗ trợ." Hắn dặn dò thêm.
Tô Chước gật đầu: "Muội nhớ ."
Cùng lúc đó, Cung Hà như hiệu lệnh, lập tức xuất hiện, cam đoan chắc nịch: "Tuyệt đối sẽ chạy lung tung!"
Hắn mới theo Ngũ sư trở về, Ngu Hồng Vũ cảm giác Lục sư đang ở gần nên gọi .
Quả nhiên, thấy từ khóa " ngoài", Cung Hà lập tức kiềm chế nổi.
Dặn dò xong, Tô Chước lập tức ẩn rời khỏi trận pháp cùng Lục sư .
Qua quãng thời gian tìm hiểu, nàng nhận cổ cảnh nguy hiểm như trong tưởng tượng, đa phần những kẻ hoạt động bên ngoài đều là tu sĩ Dung Hồn cảnh.
Nếu như cùng cảnh giới, Tô Chước ứng phó hết sức dư dả. Năm đó, nàng từng tham gia Võ bảng, giao thủ với vô tu sĩ Thiên Nhân giới, gần như nắm rõ thực lực của bọn họ.
Dưới sự cai trị của Thiên Nhân giới, nhiều Thiên giới truyền thừa cằn cỗi, thậm chí thực lực còn kém hơn tu sĩ Thiên Nhân giới, đối với Tô Chước mà thì càng chẳng đáng để ý.
Đây cũng chính là lý do vì đây sư thể dễ dàng chiếm lĩnh năm hồ Thiên Trì.
Một nguyên nhân khác là...
Từ cao rời , Tô Chước thu ánh mắt , thể thấy mặt đất ngoài trận pháp loang lổ những vết m.á.u mới cũ đan xen, trông hệt như lối ma quật trong truyền thuyết.
Còn bên trong trận pháp thì năm tháng yên bình, thỉnh thoảng chỉ thấy Bát sư kêu gào vì buồn chán.
Dường như trong cổ cảnh , những kẻ nguy hiểm nhất chính là bọn họ.
Hiện tại, phía đông lãnh địa của bọn họ là địa bàn của Giang gia - Tiên tộc thuộc Thiên Nhân giới, phía tây là Thuợng gia - cũng là Tiên tộc.
Các thế lực phần lớn đều đóng quân dọc theo sự phân bố của hồ Thiên Trì, lẽ vì năm hồ Thiên Trì gần đó cạn kiệt khí tức của Thiên Tủy, trong khi hồ Thiên Trì gần nhất cũng cách đây vài trăm dặm.
Những kẻ cam lòng tới thách thức đều c.h.ế.t thảm, m.á.u tươi để là lời răn đe trực tiếp nhất.
Trái , từ đầu đến giờ, hai Tiên tộc giờ vẫn tay.
Tô Chước từng thấy các tu sĩ Tiên tộc tuần tra bên ngoài, hình như t.ử hạch tâm, tu vi cũng khá bình thường.
Trong lòng nàng âm thầm tính toán, đồng thời thi pháp ngụy trang ngoại hình và khí tức của tiểu Tỳ Hưu, thả nó vận động rèn luyện thể.
Những năm qua, chiếc sừng nhọn trán tiểu Tỳ Hưu mọc dài, nếu thể to lớn thêm chút nữa thì sẽ oai phong, tiếc rằng kích thước hiện giờ còn bằng một cái móng vuốt của Tiểu Hôi.
Chỉ khả năng cảm nhận bảo vật của nó là càng ngày càng vượt trội.
Dưới sự che giấu của ảo thuật, sáu cái chân kỳ lạ của tiểu Tỳ Hưu biến thành bốn chân, trông nó giống như một chú cún nhỏ tròn vo.
Dù chân ngắn, nhưng nó chạy cực nhanh, Tô Chước theo kịp cũng cho kỹ.
"Nhóc con chạy nhanh thật đấy." Cung Hà thong thả bộ bên cạnh khoanh tay lưng, trông nhàn nhã như đang dắt ch.ó dạo phố.
Trong cổ cảnh Hải Trung Tủy, kỳ ngộ trùng trùng điệp điệp, Tỳ Hưu như cá gặp nước, liên tục tìm những linh d.ư.ợ.c trưởng thành.
Vì rễ linh d.ư.ợ.c cắm sâu địa mạch, khó bứng lên nên nàng đành thi pháp ẩn giấu chúng, chờ tới khi linh d.ư.ợ.c trưởng thành. Mười ngày cũng đủ thời gian.
Đến gần mục tiêu, tốc độ của tiểu Tỳ Hưu càng lúc càng nhanh, như một vệt xám lao thẳng một trận pháp ẩn giấu biến mất.
Ăn chùa uống chùa thật là ngon.
Tô Chước cũng mặc kệ nó, cổ d.ư.ợ.c còn cần giữ để nuôi trồng, linh d.ư.ợ.c phổ thông thì ăn luôn cũng chẳng .
Cung Hà đợi một lát, nhàn rỗi cũng bước trong trận pháp, nhanh đó Tô Chước thấy tiếng tiểu Tỳ Hưu than vãn.
Cung Hà cho nó ăn một mười quả linh quả, khiến nó nuốt chửng cả đám mà kịp nhai.
Tô Chước: "..."
lúc , Tô Chước đột nhiên về phía rừng rậm cách đó xa, Nhật Nguyệt kiếm lập tức tuốt khỏi vỏ, ánh kiếm như điện lao thẳng tới: "Ai đó?"
Gần đó khí tức m.á.u tanh lướt qua biến mất, kiếm quang lướt như dải lụa, khuấy động linh lực dữ dội.
Ánh đao lóe lên, chỉ một chiêu lập tức rút lui.
Một thanh niên cầm đao hiện , lui về phía xa nhưng rời . Vạt áo và mũi giày thấm đẫm máu, đôi mắt đen thẳm cực kỳ bình tĩnh, lặng lẽ về phía .
"Quả nhiên là ngươi."
Giọng của thiếu niên vang lên từ xa, so với dung mạo, điều khiến Tô Chước cảm thấy quen thuộc hơn là thế đao của .
Nàng nhận nhưng nhận thanh đao .
Tô Chước từng thấy truyền nhân thật sự của truyền thừa Thái Cổ trong Quỷ Vực dùng thanh đao .
Nghe giọng điệu, hẳn là cùng một .
Thấy đối phương địch ý, Tô Chước hạ thấp cảnh giác nhưng thu kiếm :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-426-an-thien-gioi.html.]
"Kẻ thù nhiều, xin thứ ."
Đối phương lười nhác tựa cây, thu đao vỏ đáp lời:
"Có thể hiểu."
Cung Hà sớm xuất hiện ở bên cạnh Tô Chước, ánh mắt chăm chú về phía .
Dù cũng là từng trao truyền thừa cho nàng, ân oán phân minh, vốn cần rút kiếm đối đầu. Tô Chước định giải thích với sư , phát hiện sắc mặt Cung Hà như thể cũng nhận nọ.
Hắn nghi hoặc, nhưng ngữ khí khá quen thuộc:
"Lệ Ung? Sao ngươi ở đây?"
Thiếu niên đáp: "Sao thể ở đây?"
"Ẩn Thiên giới phong giới, ngươi còn về?" Cung Hà như đang trò chuyện phiếm.
Vẻ mặt Lệ Ung chút cảm xúc: "Ta ."
Không thể nào là lý do về, chỉ thể là chuyện phong giới.
Cung Hà càng thêm kinh ngạc:
"Chuyện phong giới là nhà ngươi quyết định, thế mà ngươi ? Ta là ngoài mà còn đấy. Lẽ nào tin tức của sai, mẫu ngươi hạ lệnh..."
lúc , một giọng trẻ con non nớt bất chợt cắt ngang:
"Đủ , lão t.ử đau lòng !"
Thu Vũ Miên Miên
Giọng mang theo rõ ràng vẻ vui sướng nỗi đau của khác.
Cung Hà lập tức im bặt.
Người đang ở đây. Cả hai sư đều về phía nơi phát tiếng động, thì là thanh đao đeo bên Lệ Ung.
Lệ Ung cụp mắt liếc thanh đao một cái, ánh mắt hệt như g.i.ế.c .
Một câu thôi khiến càng thêm thảm.
"Thanh đao tệ, bảo vệ chủ nhân đấy." Cung Hà thu hút sự chú ý.
Đây là đầu tiên Tô Chước thấy một linh khí còn non nớt giống hệt Tiểu Kiếm nhà lúc lớn, trong lòng bỗng thấy thiết... ngay cả khẩu khí cũng chút giống.
Hiện tại, Tiểu Kiếm của nàng quanh năm suốt tháng duy trì hình thái thiếu niên, còn dễ bắt nạt như lúc nữa.
"Cung quá khen." Lệ Ung khẽ vuốt cán đao, thẳng , nhướng mày, : "Ta đơn độc mã, Cung sẽ thấy c.h.ế.t mà cứu chứ?"
Cung Hà : "Tất nhiên là . Gọi một tiếng đại ca, sẽ thu nhận ngươi, thế nào?"
"Không thế nào."
Lệ Ung dứt khoát từ chối, sang Tô Chước, ánh mắt lộ vẻ đáng thương: "Tô tiểu thư trơ mắt Cung bắt nạt thế ?"
Cung Hà: "..."
Ở cái kiểu " xanh" .
"Nơi tiện ở lâu, thôi." Tô Chước thấy sư và đối phương vẻ quen , bèn chủ động hòa giải, chuyển đề tài: “Ta tiểu thư nhà ai, cứ gọi tên là ."
Tất nhiên là Lệ Ung tên thật của các đồng môn, lời gọi tên: "Tô Chước đạo hữu."
Sau cuộc trò chuyện, Tô Chước cho tiểu Tỳ Hưu ăn xong linh quả về gian, ba cùng phi hành rời .
Cung Hà dẫn đường, bỗng hỏi:
"Sao lúc nãy ngươi gọi sư kiểu đó ?"
Lệ Ung: "Đương nhiên là vì cảm thấy phù hợp."
Cung Hà: "Ngươi đừng đoán bừa. Sư phụ mẫu."
Lệ Ung kinh ngạc ngước mắt, dừng một chút sang Tô Chước, : "Xin ."
"Không ." Tô Chước để bụng.
Cung Hà thấy kỳ lạ: "Sư từng đến Ẩn Thiên giới, quen Lệ Ung ?"
Hắn chợt nhận , lúc Lệ Ung tu luyện ở Kiếp Thiên giới thì bọn họ vẫn còn nhỏ, thậm chí Tô Chước còn nhập môn. Sau lúc bọn họ gặp , Tô Chước cũng mặt.
Tô Chước đáp: "Tình cờ gặp ở Địa Cung Quỷ Vực."
Lệ Ung bổ sung: "Ta chỉ xem náo nhiệt."
Cung Hà chút ghen tị: "Ta còn từng thấy."
Hồi đó bận rộn Thiếu giáo chủ Thánh tử, bận tối mặt tối mày.