Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 429: Núi Bình Tuyền
Cập nhật lúc: 2025-12-16 12:12:41
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những khác đều giải tán, chỉ còn thanh niên theo bên cạnh Giang Hoàng:
"Đại ca thật gan phi thường, dám một đến trận địa để đàm phán, chắc chắn đối phương cũng lý do gì để từ chối."
Giang Hoàng nhíu mày, vẻ bối rối: " là Nghê Truyền Vân từ chối."
Thanh niên hạ giọng: "Tên đó thật kiêu ngạo, sợ chúng khi diệt Thượng gia sẽ tay với bọn họ … Môi hở răng lạnh, bọn họ thực sự yên tâm để mặc chúng lớn mạnh ?"
Giang Hoàng thản nhiên : "Không thể lấy lẽ bình thường để phán đoán hành vi của bọn họ. Nếu thể kết giao thì nhất là đừng gây xung đột, nhưng cũng thể đề phòng."
Thanh niên nheo mắt, giọng càng thêm trầm thấp và ác ý: "Dù ỷ cái gì nữa thì chung quy cũng là thế đơn lực bạc, đến khi chúng bao vây vùng đó …"
Giang Hoàng đang ngự bay nhanh thì bất chợt dừng , thanh niên vì cố tình tụt nửa bước nên bất ngờ, khựng lảo đảo.
"Thế đơn lực bạc? Vậy phái ngươi thử xem thế nào?" Giang Hoàng lạnh lùng , ánh mắt tối sầm chằm chằm, khiến thanh niên lập tức thu thái độ, dám chống đối, chỉ dò hỏi: "Đại ca?"
Giang Hoàng quát khẽ: "Thủ hạ của ngươi mạng mỏng như cỏ rác nhưng cũng bản năng sinh tồn. Một đám cát vụn chẳng thể c.ắ.n c.h.ế.t rồng hổ đắc đạo, trừ phi cao thủ hộ pháp xuất hiện... thì phá vỡ quy củ. Chúng chỉ thể bọn họ tác oai tác quái, cố gắng đối địch trực diện."
Thanh niên vẫn cam lòng: "Chẳng lẽ chỉ thể khoanh tay , để mặc bọn họ tự do tự tại?"
Khóe mắt Giang Hoàng lóe lên, lộ vẻ trầm tư, lẩm bẩm: "Tần Dĩ Luật tàn nhẫn ngạo mạn, Nghê Truyền Vân kín kẽ khó đối phó, Ngu Hồng Vũ gian xảo hiểm độc… Nếu thể tách đ.á.n.h từng thì còn hy vọng, nhưng bọn họ đồng lòng hướng ngoài, chúng khó mà gì ."
"Đám đó còn mang theo mấy tiểu bối đồng môn, đây lẽ là điểm đột phá, nhưng dù cũng cùng chung môn phái, thể xem thường."
Thanh niên suy nghĩ một hồi gật đầu: "Đại ca đúng, tiểu hiểu."
…
Sau khi Nghê Truyền Vân thương lượng với Giang Hoàng xong thì lập tức trở về trận địa, thẳng tới đài ngưng luyện tìm Đại sư .
Tô Chước ở xa lén đưa mắt về phía đài ngưng luyện, trong lòng tò mò.
Người ngoài trận rời , Ngũ sư chỉ tiện miệng nhắc qua quan hệ giữa Giang gia và Thượng gia nhanh chóng chủ đề đạo tắc gian.
Tô Chước một lúc cũng quên luôn chuyện Giang gia lôi kéo bọn họ, dù cũng quan trọng.
Nàng chỉ nghĩ đến việc khi cải tiến bí thuật thì thể chơi xa hơn.
Nói chuyện gần xong, Tô Chước về phòng tu luyện thiền, qua thêm một ngày, đầu óc tràn ngập các vấn đề liên quan đến bí thuật, vô khả năng ngừng suy diễn trong thần thức.
Đến trưa ngày thứ ba, nàng mới rời phòng tu luyện thì bỗng phát hiện lãnh địa nhà mở rộng nhiều.
Trận pháp mở rộng, rõ ràng là do Tam sư chỉnh sửa, Tô Chước mượn lực trận pháp để quan sát náo nhiệt dễ dàng, chỉ thấy lãnh địa trong trận tăng lên gấp đôi, ở xa xa còn thêm nhiều tu sĩ lạ mặt, bóng tấp nập, cực kỳ bận rộn.
Bước chân Tô Chước khựng .
Nếu bây giờ nàng thể dễ dàng tiêu diệt những kẻ đó thì nàng suýt tưởng lãnh địa của xâm chiếm.
Phòng tu luyện gần đài ngưng luyện, Tô Chước tới, thấy Tứ sư đang cao quan sát, hai tay chắp lưng.
"Tiểu sư xuất quan ?" Lý Đoạn Xuyên đầu nàng, nhướng mày mỉm , thần thái đầy hăng hái, khác hẳn vẻ trầm khi luyện khí.
"Thật cũng bế quan, mấy hôm nay chỉ suy nghĩ một chút thôi... Đã đ.á.n.h xong ?" Tô Chước cũng bước lên đài cao.
"Hôm qua hạ Thượng gia ." Lý Đoạn Xuyên ngắn gọn: "Chúng thiếu nhân thủ, thể khống chế quá nhiều Thiên Trì, Nhị sư bèn cho tu sĩ Thượng gia ở để sử dụng."
"Nhị sư định giao đất cho Giang gia ?" Tô Chước nhớ Nhị sư vốn định chiếm đất, chỉ lấy khoáng vàng đỡ phiền phức.
"Giá cả thỏa thuận ." Lý Đoạn Xuyên thở dài, suýt chút nữa đàm phán thành công, mà đàm phán thành công thì còn vui nữa .
"Chả trách." Tô Chước lắc đầu: "Nhị sư ghét nhất là chịu thiệt."
Vị trí thuận tiện để quan sát từ xa, Tô Chước cũng một lúc, cảm thấy đúng là chút khí thế ngắm giang sơn giành .
Dù rằng... do nàng giành lấy.
mà...
"Sao cảm thấy chỉ chiếm thêm mỗi địa phận Thượng gia thôi ?" Tô Chước phát hiện điều bất thường.
"À, Giang gia cũng nhường cho chúng một ít." Lý Đoạn Xuyên như sực nhớ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-429-nui-binh-tuyen.html.]
Tô Chước im lặng.
Nghe cứ như Giang gia nhường nhịn bọn họ .
Thực tế thì đối phương ép đến mức nào, nàng cũng dám tưởng tượng.
Mặt mày Lý Đoạn Xuyên khá nặng nề: "Ban đầu sư phụ cho phép chúng dẫn , chúng cũng chỉ định chiếm một góc nhỏ, yên luyện Huyền Kim là ."
"Giờ Nhị sư gom nhiều thế , thể để họ rảnh rỗi, chắc là sẽ đ.á.n.h chiếm thêm nhiều Thiên Trì khác, đúng là yên ."
Tô Chước gật đầu chậm rãi: "Địa bàn lớn quá cũng đột ngột."
Lý Đoạn Xuyên : "Sư thử ? Lần đ.á.n.h Giang gia để ."
Tô Chước: "… Cũng !"
Sao câu chuyện rẽ sang hướng ?
Ban đầu nàng còn nghĩ đến chuyện đó, kích thế ngẫm cũng tệ.
Dù giờ nàng chỉ từng lén lút thâm nhập địch doanh, từng chính thức kiểm soát quân địch tay chân cho , nghĩ thôi thấy mới mẻ.
Tô Chước nhanh chóng phát hiện Nhị sư xử lý đám địch cũ cực kỳ thành thục: Mềm cứng đều dùng, thuần thục đến mức lạnh lùng vô cảm, chỉ còn kỹ xảo.
Dù ngoài mặt tỏ vẻ hợp tác , những tu sĩ ngoại tộc trong địa bàn đều dám càn, biểu hiện sự kính sợ tuyệt đối đối với Nghê Truyền Vân, mặc cho điều động.
Sau đó, Tô Chước nhân lúc Nhị sư rảnh bèn chủ động xin : "Sư , cho đ.á.n.h Giang gia nhé."
"Muội đ.á.n.h Giang gia ư?" Nghê Truyền Vân trầm ngâm chốc lát: "Giang gia dù cũng là đại tộc, mới hợp tác xong, những ngày gần đây tiện trở mặt, chi bằng hết để tới núi Bình Tuyền chơi một chuyến?"
"Được, núi Bình Tuyền ở ?" Tô Chước cũng chỉ thấy tu luyện nhàm chán, bảo vật gần đây tìm cũng kha khá , việc gì nên chủ động tìm việc.
Nghê Truyền Vân lấy một tấm bản đồ phiên bản của Tiên tộc.
Trước đây bọn họ ở khu vực quan tâm tên núi tên sông, lấy đại mà gọi.
Giờ lãnh thổ rộng , bắt buộc xem bản đồ.
Núi Bình Tuyền cũng Thiên Trì, trận pháp nơi đó bố trí dày đặc.
Một ngày , Tô Chước sườn núi, nhấc cung dài trong tay, giương dây kéo tên.
Chiếc cung là Nhị sư lấy từ tay Giang gia, dịp sử dụng, giờ đưa nàng thuận tiện thử luôn.
lúc , mặt ngoài dùng pháp khí am hiểu sẽ dễ lộ thực lực, chỉ là kéo dây cung mất sức.
Mũi tên phát ánh sáng lạnh sắc bén, tiếng dây cung kéo căng vang lên ong ong nặng nề, Tô Chước ngắm một điểm giữa tầng tầng sương mù trận pháp của núi Bình Tuyền, buông tay.
Vút!
Tay nàng cực kỳ vững vàng, tên rời cung như một vệt ảo ảnh xuyên nhanh qua trung, bùng nổ mạnh mẽ.
Ầm ầm ầm!
Thu Vũ Miên Miên
Mũi tên cắm thẳng sườn núi phía xa, xuyên thủng một phiến đá trận tinh xảo, làn sương mù lập tức sóng linh lực sắc bén quét sạch, lộ ánh mắt kinh ngạc và hoảng sợ của tu sĩ canh giữ.
"Đây là tên của Giang gia! Giang gia tới !"
"Không Giang gia? Là Thượng gia?!"
"…"
Người núi còn đang hoang mang, ngờ trận pháp dễ dàng phá như , tu sĩ Thượng gia ào lên tấn công.
Bên cạnh Tô Chước, một nữ tu cốt cán của Thượng gia lộ vẻ kính phục, nhẹ giọng khen: "Thuật b.ắ.n cung của các hạ thật cao minh."
Tô Chước hổ đáp: "…"
Thật là nàng chiếm ưu thế về cách thôi, chứ xa thêm chút nữa thì lộ ngay là b.ắ.n trúng đấy.