Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 431: Lần sau nhất định
Cập nhật lúc: 2025-12-16 12:13:31
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật việc thuyết phục đám Tiên tộc quy hàng cũng chuyện gì quá khó khăn. Dưới áp lực võ lực của thần tông, nếu đầu hàng thì chỉ thể loại bỏ.
Nghê Truyền Vân tuyệt đối là mềm lòng, điều kiện mà đưa khiến đám tu sĩ may mắn giữ mạng chỉ khổ liên tục. vài thương thảo, họ cũng tìm lý do gì để từ chối, đành nghiến răng chấp nhận.
Nếu ở bên ngoài, những Tiên tộc còn thể xoay xở bằng cách khác, nhưng bí cảnh Hải Trung Tủy gần như cạn kiệt tài nguyên. Các Tiên tộc lớn thể dốc quá nhiều lực lượng nơi đây chỉ để tranh đoạt chút ít, nhân lực điều đến cũng là vì nể mặt cái tên "Cổ cảnh".
Lực lượng tinh nhuệ hơn đều sẽ tập trung Cổ cảnh Vân Trung đảo sẽ mở đó.
Mà nhóm hiện tại chỉ cần mang một lượng Huyền Kim nhất định từ Hải Trung Tủy là xem như thành nhiệm vụ. Tính toán kỹ thì liên minh với thần tông vẫn thể chấp nhận , còn hơn là loại thẳng.
Một nhóm tu sĩ chỉ thể chọn một trong hai: Vân Trung đảo hoặc Hải Trung Tủy, thể chọn cả hai.
Vì hai cổ cảnh mở gần như cùng lúc, mà tu sĩ khi tiến thể rời sớm trừ phi thương chí mạng, hoặc pháp khí truyền tống cao cấp hơn cấp độ của cổ cảnh .
Mà loại pháp khí đó vô cùng quý giá, thường cũng chỉ dùng một , tiêu hao vì Hải Trung Tủy thì đúng là đáng.
Lúc đầu Tô Chước còn thấy kỳ lạ vì sư từ bỏ Vân Trung đảo - nơi cấp bậc cao hơn để chọn Hải Trung Tủy, việc vốn giống với phong cách hành sự của họ.
ở trong bí cảnh lâu, nhiều tin tức ẩn từ miệng các sư , nàng mới thì hai cổ cảnh mối liên hệ ít ai đến.
Nếu vận khí đủ , từ nơi thể trực tiếp đến Vân Trung đảo cũng là khả năng.
Dù tìm cơ duyên đó thì ít nhất cũng thể rời Hải Trung Tủy sớm hơn và hòa dòng đến Vân Trung đảo.
Tất nhiên, đây là hạ sách.
Đang miên man suy nghĩ những chuyện vụn vặt đó, Tô Chước lặng lẽ đem lãnh địa mới chiếm vẽ trong trận pháp.
Khoanh vùng lãnh thổ thì tiện cho việc tìm bảo vật hơn.
Tuy Tiểu Tỳ Hưu thể dò tìm linh vật, nhưng chiến lực chẳng cao, Tô Chước cũng nó vì miếng ăn mà kẻ khác bắt .
Nếu khu vực thật sự đáng giá, cũng cần giữ lâu, dùng xong thì vứt ngoài là , thì nhiều kể xiết.
Chỉnh sửa xong trận pháp, Tô Chước đỉnh núi nơi nàng thường tu luyện.
Khi bước chân đến phòng tu luyện, nàng khựng giây lát xoay xuống sườn núi, đến bên một hồ nước nhỏ.
Hồ dẫn nước từ Thiên Trì núi xuống, mặt nước trong veo, khi nàng đến gần mới bắt đầu gợn sóng. Một bóng xám trầm từ hồ dần hiện , đôi cánh rộng màu xám bất ngờ phá nước vọt lên, b.ắ.n tung bọt nước rơi xuống bãi cỏ mũi giày nàng.
“Chủ nhân.” Con rồng xám chỉ lộ đôi mắt, đồng t.ử dựng mang sắc xám u ám, ánh mắt vẻ vui.
Tô Chước xổm xuống, khẽ khuấy nước hồ, : “Vừa đ.á.n.h một cái Thiên Trì khá lớn, ngươi đến đó tu luyện . Ta thấy mấy sư hứng thú với chỗ đó lắm, chắc bao lâu nữa sẽ bỏ , ngươi tận dụng cũng .”
Con rồng xám nàng một lúc mà gì. Một luồng linh quang vụt qua, một thiếu niên mặc hắc bào bất ngờ xuất hiện, nửa quỳ bên cạnh Tô Chước. Dung mạo tuấn tú sắc sảo, lẽ vì mang huyết mạch hung thú nên hàng chân mày sắc lẹm khiến trông dữ tợn, ngữ khí đầy bất mãn: “Đánh gọi .”
Tô Chước đáp: “Lần nhất định sẽ gọi mà.”
Tiểu Hôi: “Ngươi lừa rồng.”
Tô Chước đưa tay day trán: “Ta còn chẳng cơ hội tay… đến kiếm cũng rút, tin thì ngươi hỏi Tiểu Kiếm .”
Nói nàng dậy, lấy Nhật Nguyệt Kiếm đặt tay , để Tiểu Kiếm dỗ dành rồng, thêm: “Ta ngươi đưa Tỳ Hưu đến lãnh địa mới xem thử linh vật nào đáng thu lấy . Nếu gặp tên nào điều dám cướp của thì đ.á.n.h cho một trận luôn.”
“Còn nữa, mang theo cả Nhật Nguyệt Kiếm , kẻo ám toán.”
Nghe đồ ăn, tiểu Tỳ Hưu lập tức xuất hiện, giả vờ thản nhiên quanh.
“Sao chẳng ai cướp bao giờ nhỉ?” Tiểu Hôi nắm chuôi kiếm dậy, cau mày đầy bất mãn.
“Có lẽ vì ngươi trông dễ bắt nạt , thử giả bộ xem .” Tô Chước chỉ dẫn .
Nàng bảo Tiểu Hôi thu khí thế, gật đầu thấy tạm : “Cứ thế mà .”
Tiểu Hôi ừ một tiếng, cúi xách gáy tiểu Tỳ Hưu lên. Một cục lông tròn vo, nặng trịch đong đưa trong tay . Hắn bật : “Đồ ham ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-431-lan-sau-nhat-dinh.html.]
Tiểu Tỳ Hưu gầm gừ đầy lý lẽ.
“Đừng cứ xách nó thế, đến nơi thì để nó chạy nhiều một chút.” Tô Chước dặn.
Tỳ Hưu trợn tròn mắt.
Tiểu Hôi nhận nó đang giả vờ đáng thương, đáp lời Tô Chước: “Được thôi.”
Sắp xếp cho Tỳ Hưu đến nơi mới ăn chơi chùa xong, Tô Chước đến đại sảnh gần đài ngưng luyện.
“…Thật sự nhớ những ngày yên tĩnh luyện hóa Huyền Kim đây.” Lý Đoạn Xuyên đang ghế trò chuyện nhàn nhã.
“Đệ cất kiếm .” Ngu Hồng Vũ chẳng tin mấy, hờ hững .
“Ồ.” Lý Đoạn Xuyên cất thanh kiếm sáng loáng trong tay: “Ta thật đấy, lúc còn chuẩn tâm lý thủ mấy tháng, ai ngờ gặp cục diện .”
Ngu Hồng Vũ: “Tiên tộc chịu yên, chẳng đúng ý .”
Lý Đoạn Xuyên lắc đầu: “Cướp bóc vẫn nhanh hơn luyện hóa nhiều. Giang tộc đúng là… Nhị sư là thế nào , dám mời xuất sơn, đen ăn đen, còn đen đủi…”
Tô Chước bước qua ngưỡng cửa, Lý Đoạn Xuyên nàng, hỏi thăm: “Đánh núi Bình Tuyền vui ?”
Tô Chước đáp thật: “Chưa kịp vui đ.á.n.h xong .”
Lý Đoạn Xuyên: “Vậy để Nhị sư tìm cho nơi nào to hơn để chơi.”
Ngu Hồng Vũ Tứ sư vô tư cổ vũ sư gây chuyện thì khẽ nhướng mày.
“Được…” Tô Chước chợt phản ứng : “Cũng đến mức đó, chuyện chính vẫn quan trọng, ham chơi đến .”
Lý Đoạn Xuyên bán tín bán nghi: “Thật ?”
Tô Chước gật đầu quả quyết, tự thuyết phục chính , sang dặn Ngu Hồng Vũ:
“Tam sư , khoanh thêm một mảnh đất, nếu dùng thì cứ bỏ cũng .”
Ngu Hồng Vũ gật đầu nhẹ: “Muội quyết định là .”
Thu Vũ Miên Miên
Tô Chước vẫn còn một điều chắc chắn: “Khi lãnh địa mở rộng, chỗ đóng quân kế tiếp định ở ?”
Từ lúc bọn họ Giang gia mời tay đối phó Thượng gia, chiến lược chuyển từ thủ sang công. Trong sảnh mấy bản đồ lớn và một sa bàn khổng lồ.
Vùng đất họ chiếm cứ thì vẻ rộng, nhưng thực tế cũng chỉ như hạt cát giữa biển cả.
Ngu Hồng Vũ tính , búng một đạo linh quang rơi sa bàn: “Chỗ .”
Lý Đoạn Xuyên tiếc nuối: “Thật đáng tiếc cho vùng núi non thế , còn ở đủ lâu.”
Tô Chước ẩn ý trong lời họ: “Vài ngày nữa là rời ?”
Trước đó xây dựng đủ thứ, nàng còn tưởng ít nhất sẽ ở thêm một tháng.
“ .”
Ngu Hồng Vũ xong, nàng bày tỏ cảm nhận về công trình nơi , giải thích: “Chỉ là tìm việc cho đám Lục sư thôi.”
Lý Đoạn Xuyên tán thành: “Bọn họ còn suýt đào rỗng cả lòng đất, nếu việc thì sẽ xảy chuyện gì nữa.”
Tô Chước: “…”
Ba vị sư lúc nào cũng rảnh rỗi gây chuyện, chẳng ai họ đang chơi, vai gánh nặng công việc, bận mà vẫn quên nghịch ngợm.