Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 432: Không còn mặt mũi gặp ai
Cập nhật lúc: 2025-12-16 12:13:48
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6faOPXua5A
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi xác định thời gian chuyển địa điểm đóng quân, Tô Chước cùng Tam sư bàn bạc thêm về kế hoạch vượt ngoài ranh giới kết giới linh lực mới rời .
Vài ngày , nhóm tiến về phía tây, chiếm hơn trăm dặm đất, cuối cùng dừng chân tại một cứ điểm do Tiên tộc xây dựng từ .
Mỗi khi đến nơi mới, tiểu Tỳ Hưu luôn hào hứng chạy khắp nơi để tìm thêm “đồ ngon”.
, cùng nó là Tiểu Hôi gặp ai điều mà khiêu khích, cũng chẳng cơ hội tay.
Người đông hơn, khu vực mà thần tông chiếm giữ luôn tu sĩ tuần tra, nên gần như xảy chuyện rắc rối nào.
Nhiều việc thể phân công khác cho nên ngoài việc tìm kiếm bảo vật thì Tô Chước chỉ lo chuyên tâm tu luyện. Dù đang ở trong bí cảnh nhưng tốc độ tu luyện của nàng cũng kém mấy so với khi chuyên tâm bế quan.
Trước ở Thí Luyện Cốc, linh khí tuy dồi dào, nhưng đạo tắc linh động bằng nơi cổ cảnh mà đạo tắc thiên địa suy thoái . Nếu lĩnh ngộ đạo, thì ở đây càng thích hợp.
Tu luyện đến cảnh giới hiện tại, để đột phá lên Hóa Thần cảnh, điều quan trọng với Tô Chước chính là lĩnh ngộ đạo tắc.
Việc Thần Tông đ.á.n.h chiếm nhiều hồ Thiên Trì để chiếm giữ lãnh thổ rộng lớn mà luyện hóa Huyền Kim một cách chậm rãi. Dù thì cũng đủ , càng thực tế.
Năm hồ Thiên Trì đầu tiên bọn họ chiếm , cùng vùng đất gần lãnh địa của Thượng gia, vì quá xa cho nên Nghê Truyền Vân dứt khoát bán sạch.
Bên tiếp nhận chính là Giang gia - kẻ đó từng bọn họ vặt lông đến đau.
Một bán, một mua, gom ít Huyền Kim, khiến Giang gia suýt nữa thì trắng tay.
Trong cổ cảnh, ngày đêm chuyển đổi khó lường.
Phải đến nửa tháng mới đầu bước ban đêm.
Trời đêm sâu thẳm, linh khí mịt mù bên hồ Thiên Trì, trong phòng tu luyện, Tô Chước xếp bằng bồ đoàn, bỗng nhiên mở mắt, nghi hoặc:
“Sao về đó ?”
Tiểu Tỳ Hưu đang tuần tra lãnh địa như khi, ăn chùa uống chùa, hôm nay mò đến một vùng gần ranh giới, nơi rõ ràng từng ghé qua .
Tô Chước nhớ để bảo vật chín muồi nào ở đó.
Huống hồ giờ .
Chẳng lẽ nó với Tiểu Hôi ngoài bắt đồ ăn đêm?
Một lát , Tô Chước nhận tín hiệu truyền ý niệm từ Tiểu Kiếm, lập tức dậy rời khỏi phòng tu luyện.
Đêm tối gió lớn, Tô Chước thoáng qua mặt hồ mù sương mờ ảo nơi xa, đ.á.n.h thức ai.
Các sư thì đang họp, đang tu luyện, nàng nếu thật sự gặp chuyện gì thì gọi cũng muộn.
Cổ cảnh nghìn năm mở, tích lũy bên trong hề tầm thường, mật độ linh vật cao hơn bí cảnh thông thường. Tuy , cho đến nay nàng vẫn tìm thấy bảo vật nào khiến thật sự động tâm - phần lớn chỉ đủ món ăn vặt cho Tỳ Hưu.
…
Bảo vật vẫn là Tỳ Hưu vơ về túi, chỉ điều gặp chút rắc rối.
Tâm niệm động, Không Gian đạo tắc dâng lên, linh lực lập tức bao bọc ảnh nàng.
Nàng biến mất để dấu vết.
Ầm!
Tiếng nổ vang vọng trong tai, Tô Chước đáp xuống giữa rừng rậm, khẽ đưa tay áp bên tai.
Trước mắt là một vùng tàn tích hỗn loạn, cây cối ngã rạp, cành lá vụn dư lực linh khí nghiền nát thành bột mịn.
Giữa làn bụi mù mịt, nàng thấy một bóng rồng uốn lượn bay bầu trời. Ánh kim khí sắc bén lóe lên, phản chiếu cặp sừng rồng cao vút, uy nghi khác thường, lớp vảy rồng cứng cáp lấp lánh ánh sáng âm u ánh linh quang lập lòe.
Mây đen giăng kín bầu trời, sắc trời âm trầm hơn hẳn nơi khác, chớp giật lóe qua bầu khí càng thêm căng thẳng, đè nén.
Lôi kiếp sắp giáng xuống.
Nổi bật là con rồng, nhưng kẻ độ kiếp là tiểu Tỳ Hưu.
Thế là, cuối cùng Tiểu Hôi cũng như ý nguyện là đ.á.n.h một trận trò.
“Có chân long trấn giữ, chắc chắn trọng bảo!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-432-khong-con-mat-mui-gap-ai.html.]
“Mau gọi tới!”
“Báo với sư ngay, phen phát tài ...”
Vài bóng giẫm lên lá khô, nhanh chóng lùi phía , định âm thầm rút lui. Bỗng một nhíu mày, đầu : “Sư…”
Một luồng kiếm khí lóe lên, tim thắt , vội kết ấn chống đỡ.
Xoẹt!
Tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên từ hai hướng cùng lúc, như thể gì đó lực quán tính đẩy mạnh xuống đất. Hắn chỉ kịp thấy một bóng lờ mờ linh quang che phủ và lưỡi kiếm lấp lóe mấy nổi bật trong bóng tối.
Khoảnh khắc , truyền tống khỏi cổ cảnh, cơn chóng mặt buồn nôn ập đến khiến đầu óc rối loạn.
Tô Chước nhanh chóng tay trảm sát đám tu sĩ xung quanh, vung kiếm hất máu, ngẩng đầu lên trời.
Trên còn náo nhiệt hơn cả đất, Tiểu Hôi cuối cùng cũng cơ hội đ.á.n.h một trận dù là để dọn rác cho Tỳ Hưu.
Không tiểu Tỳ Hưu ăn nhầm thứ gì, mà lôi kiếp đột nhiên giáng xuống, thật kỳ lạ. Bởi vì linh thú cát tường như Tỳ Hưu vốn tu luyện thuận lợi, chỉ tốc độ nhanh mà còn cực kỳ dễ dàng, ngưỡng cửa, cần độ kiếp. Chế độ đãi ngộ ngay cả thần thú pha huyết mạch hung thú như Tiểu Hôi cũng .
Tô Chước ngẫm nghĩ một chút, Tỳ Hưu tu luyện bình thường thì cần độ kiếp, nhưng ăn nhiều như thế… cũng chắc là một Tỳ Hưu “bình thường”.
Thấy mấy con cá con tép nhỏ xung quanh xử lý gọn, Tô Chước chọn một chỗ yên tĩnh xem.
Rồng xám bay xa giữa mây mù, đôi cánh vỗ chậm rãi, tạo thành từng cơn lốc mạnh mẽ.
Tô Chước thấy tiếng Tiểu Hôi đầy ghét bỏ: “Chủ nhân, chỗ đầy sâu bọ, đưa Tỳ Hưu về .”
Tô Chước: “Không , lỡ lôi kiếp biến mất thì .”
Tiểu Hôi: “Thiên Địa đạo tắc dễ bỏ qua nó … Thôi quên , thể mạo hiểm, đành ở trông nó chịu sét đ.á.n.h .”
Tỳ Hưu: “…”
Tô Chước với Tiểu Hôi: “Ngươi mượn lôi kiếp của nó để tu luyện ?”
Tiểu Hôi: “Thôi khỏi .”
Tiểu Kiếm bất ngờ lên tiếng: “Ngươi dám chứ gì.”
Tiểu Hôi lập tức bật lạnh: “Hừ, gì mà dám?”
Tô Chước vui vẻ: “Vậy thì .”
Tiểu Hôi: “…”
Rồng xám đành ngoan ngoãn bay trở tầng mây lôi kiếp. Khi lôi kiếp dành cho thần thú tích tụ xong, tia sét rực sáng rơi xuống, chiếu rọi cả trời đất như ban ngày.
Ầm!!
Thu Vũ Miên Miên
Trời đất rung chuyển. Tô Chước vắt vẻo một cành cây cổ thụ ngoài rìa thiên lôi, đung đưa chân, thậm chí còn lấy một quyển bản chép đạo tắc xem, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã.
Sau khi lôi kiếp giáng xuống, sẽ tu sĩ nào dám gần thăm dò nữa. Một là vì chịu nổi sức mạnh lôi kiếp gấp đôi, hai là cho dù là cao thủ cũng dè chừng.
Dám độ kiếp giữa chốn hoang vu thế , hoặc là ngu ngốc liều lĩnh, hoặc là chỗ dựa cực mạnh, mà trong cổ cảnh thì tất nhiên phần nhiều là loại .
Tô Chước mới xem nửa quyển đạo tắc thì lôi kiếp kết thúc. Nàng bước vài bước , thấy rồng xám vung móng vuốt to lớn, cắp theo một cục lông bay đến.
Tô Chước tiến gần, tò mò đưa tay sờ thử Tỳ Hưu trong vuốt rồng: “Mì vằn thắn* hả?”
*Tiểu Tỳ Hưu tên cúng cơm do sư đặt là Vân Thôn a.k.a vằn thắn/ hoàng thánh. Khúc Tô Chước trêu đứa nhỏ đ.á.n.h thành như món mì vắn thắn á.
“Còn sống.” Tiểu Hôi thấy tiểu danh của Tỳ Hưu, giọng chút kỳ lạ, như mà cố nhịn vì tên của cũng là do Tô Chước đặt.
Hắn là vì bản tính vốn lạnh lùng.
Tô Chước chạm Tỳ Hưu thì dính một tay tro bụi. Bộ lông dày mềm của nó cháy đen sì, còn chút ánh sáng, rõ ràng sét đ.á.n.h thành… than.
Không còn mặt mũi gặp ai.