Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 433: Linh vật
Cập nhật lúc: 2025-12-16 12:14:10
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi quan sát cẩn thận, xác định Tiểu Tỳ Hưu ngoài việc thu thì gì đáng ngại, Tô Chước lập tức để nó trở về gian.
"Nó về gian , để đưa ngươi về đài ngưng luyện?" Tô Chước hỏi Tiểu Hôi.
"Tỳ Hưu cháy khét , gặp ai, cũng ở trong gian thấy rồng." Tiểu Hôi suy tính mấy giây, : "Hay là để chở chủ nhân bay về nhé?"
Tô Chước : "Ta dùng Không Gian đạo tắc để truyền tống khó chịu đến ? Rõ ràng nhanh mà."
Tiểu Hôi gật đầu: "Rất khó chịu."
Sự chân thành vĩnh viễn là đòn chí mạng.
Tô Chước thở dài, bước lên lưng Hôi Long vững: "Bay kín đáo chút."
Hôi Long thu nhỏ hình , hóa thành một bóng xám trong màn đêm mờ mịt, nhanh chóng lướt qua bầu trời đêm.
Khi về đến căn cứ, từ xa Tô Chước thấy núi đèn đuốc sáng rực, náo nhiệt hơn hẳn lúc nàng rời .
Mục Dự Chu bất ngờ xuất hiện, chặn đường họ. Tô Chước vỗ nhẹ lên đầu Hôi Long bảo nó dừng , bước xuống đến gần: "Sư tu luyện xong ? Đêm nay xảy chuyện lớn gì ?"
Mục Dự Chu cong môi đầy ẩn ý: "Nhị sư gọi ít tới bàn chuyện, giờ chẳng ai quản nữa."
"Tới giờ còn gọi tới?" Tô Chước nhướng mày, khi nàng , sư chỉ đang trò chuyện với mấy Tiên tộc trong liên minh, ngờ nửa đêm khuấy động lớn đến .
"Cũng là nhờ cả đó. Nếu gây chuyện, sư thể mời tới rầm rộ như thế chứ?"
Mục Dự Chu giơ ngón cái đầy bội phục: "Không bao nhiêu vì con Tỳ Hưu của mà tới, con Tỳ Hưu đó giờ còn là Tỳ Hưu bình thường nữa ."
Tô Chước linh cảm chẳng lành, thì thào: "Là Tỳ Hưu sét đ.á.n.h thành than."
Mục Dự Chu: "Rõ ràng là Tỳ Hưu truyền thừa."
Khóe miệng Tô Chước giật giật: "Muội ..."
Tiểu Hôi bay xa, thấy sự thật vạch trần bèn hóa thành hình , gương mặt trẻ trung kiêu ngạo đầy đắc ý:
"Chủ nhân, bất ngờ ?"
Họ tự xoay chuyển cục diện.
Đến cả truyền thừa cũng cướp !
Mục Dự Chu chỉ nghĩ Tô Chước khiêm tốn, dù xưa nay sư luôn thói quen âm thầm chuyện lớn: "Truyền thừa linh thú thần thánh chắc chắn là vì Tỳ Hưu của mà xuất hiện. một khi khác phát hiện, nhất định sẽ kẻ thèm khát."
"Dù linh thú nhưng cầm một truyền thừa như thế trong tay cũng là lợi ích khổng lồ. Gần như ngay khi khí tức bên đó d.a.o động, tin tức truyền ngoài, bên Nhị sư cũng ít hỏi nên cướp bảo vật ."
" bảo vật là của sư , tất nhiên cần chuyện dư thừa như đoạt lấy."
"Chỉ là chỗ truyền thừa xuất hiện đúng lúc, khiến nhiều thế lực chú ý. Nhị sư suy tính một chút, dứt khoát gọi bọn họ tới luôn để trò chuyện, bàn công chuyện việc riêng, tránh phiền ."
Thực chất là một cuộc thị uy tập thể.
Ai đến, đánh.
Tô Chước: "..."
Tiểu Hôi xong thì khóe miệng càng rộng: "Được thơm lây , hê hê."
Mục Dự Chu , tán thưởng : "Ngươi cũng giỏi, tính tuổi còn nhỏ mà thể cùng sư quậy đến mức khiến Tiên tộc yên, như đám rồng trong Học cung chẳng gì, hổ là rồng sinh tại Thần Tông."
Tiểu Hôi khiêm tốn : "Cũng là nhờ sư dạy bảo."
Thu Vũ Miên Miên
Mục Dự Chu vỗ vai : "Không tệ. ngươi vẫn còn non nớt nên mới nhờ sư giúp đỡ thoát . Nếu là , sẽ lợi dụng việc đám tu sĩ thèm khát sức chiến đấu của Chân Long, giả vờ thần phục, mượn cơ hội đó mà thăm thú lãnh địa của mấy Tiên tộc, xem đặc sản gì cần , đ.á.n.h thì chạy, chạy còn đến cứu, chi bằng chơi cho đời …"
Tô Chước giơ tay ngăn : "Sư , sư đừng dạy nữa."
Một một rồng nàng.
“Thực lực đủ mà chạy loạn bên ngoài thì sẽ đ.á.n.h đấy.” Tô Chước nhắc nhở.
Mục Dự Chu trầm mặc một lúc, cũng tiện kể từng đ.á.n.h bao nhiêu , chung là vẫn còn sống, vết thương lành thì cũng quên đau.
Tiểu Hôi gật gù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-433-linh-vat.html.]
Vẫn trở nên mạnh hơn!
Chẳng chủ nhân thích tu luyện là để ngoài chơi mà đ.á.n.h ?
Trời bắt đầu hửng sáng, cuối cùng các tu sĩ Tiên tộc cũng rời khỏi nơi đóng quân của Thần Tông.
Tô Chước lôi Tiểu Tỳ Hưu sét đ.á.n.h cháy đen , khó tin rằng một đêm rùm beng bắt nguồn từ cái sinh vật bé tẹo .
Còn khiến nàng vạ lây.
Tỳ Hưu trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, hình gầy hơn , sáu chân ngắn thi thoảng giật giật.
“Gầy nhiều quá .” Diêm Nguy Nhiên đó mải tu luyện, cũng một thời gian thấy Tỳ Hưu, giờ nó mà khỏi bất ngờ.
“Là do luyện hóa truyền thừa, cuối cùng cũng tiêu hóa hết d.ư.ợ.c lực chăng?” Tô Chước đoán.
Mục Dự Chu lẩm bẩm: “Truyền thừa linh thú truyền thừa Thao Thiết , còn tác dụng tiêu hóa cơ mà.”
“Dù thì cũng chẳng nhẹ tẹo nào, còn nặng hơn.” Tô Chước .
Đêm trong cổ cảnh ngắn ngủi, mặt trời nhanh chóng mọc lên, ánh sáng rực rỡ tràn phòng tu luyện, bộ lông cháy sém xỉn màu của Tỳ Hưu cũng dần dần rụng … trọc lóc mà là lông.
Vẫn là màu xám như cũ.
Tô Chước nghẹn lời, nên thở nuốt .
Chỉ thôi ?
“Cứ tưởng là cái gì ghê gớm lắm.” Tiểu Hôi trong hình dạng rồng con ườn mặt đất, lười biếng duỗi móng vuốt khều thử.
Tiểu Tỳ Hưu bất ngờ mở mắt, xoay húc móng vuốt của rồng xám.
Móng vuốt sắc bén của Chân Long đẩy bật , một luồng lực lượng rõ từ xuất hiện khiến vuốt Hôi Long vốn màu xám đậm lập tức nhuộm ánh vàng đỏ rực, nóng rực như sắt nung, dù còn cách một đoạn cũng cảm nhận sức nóng .
Rồng xám đau điếng, con ngươi thẳng bỗng trở nên tròn tròn ươn ướt, cúi đầu dụi tay Tô Chước: “Chủ nhân, xem nó kìa…”
Tỳ Hưu: “…”
Bắt nạt nó ít ?
là đ.á.n.h cục bông mềm!
Cho dù , nó cũng tuyệt đối vẻ đáng thương giả tạo !
Tiểu long thu nhỏ hình nhưng vẫn to bằng nửa căn phòng tu luyện, ánh mắt ướt rượt như sắp , Tô Chước xổm xuống, cẩn thận móng của nó: “…Không cần trị , thêm chút nữa là tự khỏi .”
Tiểu Hôi: Hức.
Mục Dự Chu nhịn : “Một con rồng hung hãn thế mà sư nuôi thành cái thứ ‘hức hức’ …”
Diêm Nguy Nhiên: “Tiểu long còn nhỏ mà, nếu tính theo thì đến hai tuổi, trẻ con chẳng đều như thế ?”
Mục Dự Chu: “Mẹ hiền hại con đó.”
Diêm Nguy Nhiên: “Cũng hẳn, nó đầy hai tuổi mà theo Tỳ Hưu tìm truyền thừa , bọn mười tuổi còn chuyện gì hồn.”
Mục Dự Chu: “…Câm miệng.”
Hai sư đang tranh cãi xem mười tuổi từng chuyện nào thì Tô Chước dỗ xong rồng, kiểm tra xong thực lực của Tiểu Tỳ Hưu khi tiếp nhận truyền thừa.
là Tiểu Tỳ Hưu mạnh lên chút.
Trước khi Tô Chước nhặt về, nó tu luyện nhiều năm, đó chăm sóc , giờ thì tích lũy dày dạn, bộc phát lực chiến đấu tương đương linh thú lục phẩm.
Tất nhiên, so với yêu thú hoặc hung thú thì bằng, nhưng trong các loài giỏi chiến đấu thì đủ khả năng tự vệ .
Nếu tiếp tục thăng cấp suôn sẻ, chỉ cần dựa uy áp cũng đủ khiến nhiều yêu thú khiếp sợ, thậm chí chẳng cần tay.
Ở nhiều tông môn, Tỳ Hưu thể trở thành thần thú trấn tông, nhưng khổ nỗi nó thuộc về thần tông, nên mắt tiểu Tỳ Hưu chỉ một vai trò duy nhất:
Linh vật.