Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 435: Bàn cờ

Cập nhật lúc: 2025-12-16 12:14:49
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q8lobvZcx

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lệ Ung đổi sắc, gật đầu: “Nếu gì bất ngờ, bên trong cất giấu một bàn cờ, là vật bằng hữu của lão tổ nhà để . Dù sinh linh canh giữ mạnh đến cũng sẽ g.i.ế.c , nhưng cũng sẽ dễ dàng giao vật cho khác.”

Lệ Ung giải thích: “Ta thể cầm chân canh giữ trong nửa khắc, ngươi và Cung lấy vật đó, bảo vật sẽ thuộc về hai .”

suy nghĩ cho các ngươi mà là vì bàn cờ dính dáng đến nhân quả mà thể dễ dàng đụng .”

Không thể dễ dàng đụng chứ thể đụng .

Cung Hà hiểu: “Vật phẩm cấp bậc nào mà khiến ngươi lấy cho bằng ?”

“Coi như nợ hai một nhân tình.” Lệ Ung dứt khoát giải thích nữa.

Cung Hà: “Mỗi một cái?”

Lệ Ung: “Mỗi một cái.”

Cung Hà liếc Tô Chước, khẽ nhướng mày.

Ý thế nào?

Có thể khiến Lệ Ung bất chấp nhân quả mà hứa hẹn, chắc chắn là bảo vật tầm thường.

Tô Chước bình tĩnh : “Vì là bọn ?”

“Ngươi Nhân Quả đạo tắc.” Lệ Ung xong, chỉ Cung Hà: “Còn thì... sợ xui xẻo hơn nữa.”

Khóe miệng Cung Hà giật giật: “Về đến nơi sẽ nguyền rủa c.h.ế.t ngươi.”

Lệ Ung mặt đổi sắc: “Ta sợ lắm cơ.”

Cung Hà lười đôi co với , sang với Tô Chước: “Chút nữa lấy bàn cờ thì sư mang vật , bọn sẽ theo .”

Tô Chước lắc đầu: “Để lấy, nhân quả nặng đến cũng ảnh hưởng .”

Lệ Ung gật đầu: “Ngươi lấy thì đúng là vấn đề. Chỉ sợ Cung Hà xui xẻo quá, về đụng thứ .”

Cung Hà cố nhịn ý định đ.á.n.h : “Thôi , sư quả thực mạnh hơn về đạo tắc.”

Thực , thứ càng mạnh hơn chính là nhân quả rối rắm Tô Chước. Thiên Đạo, Ma Đạo đều vướng trong đó , một món bảo vật nhỏ thể ảnh hưởng nàng.

Thương lượng xong, Lệ Ung lập tức bơi về phía dòng chảy ngầm.

Hắn nghiêng đầu tùy ý, đổi một gương mặt khác.

Tô Chước nhớ rõ từng dùng bao nhiêu gương mặt khác , đôi khi khí tức cũng đổi, nếu vì thanh đao đổi thì chắc nàng nhận .

Vừa đến gần dòng chảy ngầm, luồng khí tức vô hình lập tức trở nên nặng nề hơn.

Tô Chước thấy một tiếng quát khẽ: “Đi!”

Còn kịp rõ khí tức trong linh dịch hóa thành hình dạng gì, Tô Chước lao thẳng dòng chảy.

Không gian nơi dòng chảy ngầm trôi qua, từ ngoài thì gì khác thường, nhưng bên trong thì sáng tối bất định, còn bất hơn cả linh dịch bình thường.

Vị trí bàn cờ vô cùng rõ ràng, một chiếc bàn đá đáy.

Tô Chước dùng thần thức khóa chặt bàn cờ, lập tức vận linh lực triệt tiêu d.ư.ợ.c lực của Hư Giới đan trong linh mạch, áp lực nặng nề của linh dịch cùng loạn lưu cuồng bạo lập tức khiến hành động của nàng chậm .

Dưới tác dụng của Hư Giới đan, nàng loạn lưu ảnh hưởng, nhưng cũng thể ảnh hưởng đến ngoại giới. Chỉ khi hóa giải d.ư.ợ.c lực thì mới mang bàn cờ . Với tu vi của nàng, nếu cố gắng chịu đựng thì cũng thể ở đây quá lâu.

Quả nhiên, bàn cờ thể thu chỉ bằng thần thức mà trực tiếp cầm lấy.

Trên bàn cờ còn một ván cờ bày sẵn, Tô Chước kịp xem kỹ ấn tay lên bàn cờ, cuối cùng bàn cờ cùng thế cờ hóa thành luồng sáng, thu chiếc vòng ngọc. Nàng đích nhặt lấy hai hộp cờ thu , đó về phía Cung Hà.

“Sư mau .” Lúc , Cung Hà cũng giải trừ d.ư.ợ.c lực, vung một luồng linh lực đẩy loạn lưu bên cạnh nàng , nhanh chóng dặn dò: “Ta sẽ đến .”

Tô Chước do dự, lập tức rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-435-ban-co.html.]

Nếu thể an đưa bàn cờ , Lệ Ung tuyệt đối thể rút khỏi tay canh giữ, mà Cung Hà cũng sẽ để mặc trọng thương ở .

Xung quanh dần lan tỏa một tầng huyết sắc nhàn nhạt, lời Lệ Ung thì nhẹ nhàng nhưng thực tế là cũng đang gắng gượng cầm cự.

Thanh đao của thể kiềm chế sinh linh canh giữ, gây sát thương, nhưng thương tổn mà sinh linh gây cho lớn hơn nhiều. Cộng thêm ảnh hưởng của loạn lưu gian, vết thương gần như khiến chìm trong máu.

“Ô, thật t.h.ả.m quá .” Cung Hà giễu, một đạo linh quang hóa thành ấn pháp u ám đ.á.n.h thẳng chiếc nanh của sinh linh canh giữ.

Lệ Ung cảm thấy nhẹ nhõm hơn quá nửa: “Sư ngươi chạy bao xa ?”

Cung Hà: “Chạy…”

Ùng!

Lại một dòng lũ nữa trào lên từ dòng ngầm, cuốn theo hắc quang hóa thành một thứ rõ hình dạng, như pháp tướng hung thần mở to miệng nuốt trọn về phía bọn họ.

Uy áp kinh khủng mà âm thanh đ.á.n.h thẳng thức hải, thần thức của cả hai đều chấn động đến mức trở nên mơ hồ.

“Lại thêm một con nữa là hả?!”

Đồng t.ử Cung Hà co rút, bóng hình hung thú hiện rõ, cộng thêm sinh linh canh giữ lúc đầu, giờ là hai con.

Hai lập tức chia , mỗi một hướng ngăn cản.

“Không ! Lão tổ gì cả!” Lệ Ung mím môi, trong lòng cũng gần như sụp đổ.

Dưới tác dụng của Hư Giới đan, Tô Chước tránh luồng uy áp , nhưng dù đầu đau như nổ, tai ù đến phát điên, nàng vẫn quên bỏ chạy, đồng thời kiểm tra xem bàn cờ lấy còn nguyên .

Thời gian nàng đột phá đến Dung Hồn cảnh lâu, nhưng tốc độ bỏ chạy tuyệt đối vượt xa cùng cảnh giới. Chỉ cần rời khỏi phạm vi ảnh hưởng là thể truyền tống, xác định phương hướng, vài truyền tống nàng đến biên giới, tại nơi lớp kết giới linh khí, nàng tìm dấu hiệu để đó.

Nàng tạm dừng bên trong lớp kết giới, lập tức cảm giác khí tức nguy hiểm đang một nữa tiến gần.

“Thoát !” Từ xa, Cung Hà truyền âm vội vã đến nàng.

Tô Chước liền truyền tống ngoài kết giới, giải trừ d.ư.ợ.c lực của Hư Giới đan. Có lớp kết giới cổ cảnh ngăn cách, đến cảm giác nguy hiểm mơ hồ lúc cũng biến mất.

Cung Hà và Lệ Ung cũng truyền tống ngoài, cả hai đều trong tình trạng t.h.ả.m hại và thương.

Tô Chước thành thạo đưa cho bọn họ đan dược, lập tức rõ ở phía bên lớp kết giới, một cổ thú hung tàn mang khí tức tà ác đang tụ hình. Con cổ thú chằm chằm bọn họ qua lớp màn vô hình, ánh mắt lạnh lẽo như ăn tươi nuốt sống, một dòng hắc lưu nữa lướt qua, ảo ảnh lập tức tan biến trong nháy mắt.

Chỉ cần đan d.ư.ợ.c và thời gian để điều tức, thương thế c.h.ế.t đều thể xử lý.

bọn họ cũng chỉ hồi phục qua loa lập tức lên đường trở về.

Thu Vũ Miên Miên

Mặc dù trong biển linh dịch truy đuổi đến mức chật vật, nhưng chuyện vẫn tạm coi là suôn sẻ. Tô Chước chỉ lấy bàn cờ, mà cả các quân cờ cũng gom đầy đủ đem về.

Lệ Ung nàng kể : “Bàn cờ là tàn cục cũng lý, tuy lão tổ gì.”

Tô Chước hỏi: “Lão tổ ngươi gì?”

Lệ Ung nhíu mày bất đắc dĩ: “Không gì cả, chỉ cho một chút manh mối, thấy cái gì thì lấy cái đó. Ta thấy bàn cờ, ngoài chẳng còn gì khác.”

Tô Chước: “...”

Cung Hà cảm khái: “Toàn là mấy câu đố, chẳng lẽ ván cờ ẩn chứa thâm ý?”

Lệ Ung thôi, cuối cùng khẽ lên tiếng: “Lão tổ là một kẻ đ.á.n.h cờ dở tệ… Không , là mẫu , đừng truyền ngoài đấy.”

“Hửm?” Tô Chước nghi hoặc. Phần lớn các bậc đại năng bối phận cao đều giỏi cờ, hiếm thấy ai tu luyện đến cả Tiên Nhân cảnh mà còn đ.á.n.h giá như , ngoài tuyệt đối dám linh tinh.

“Ta nhỉ?” Ánh mắt của Lệ Ung bỗng nhiên tròn xoe long lanh, như thể mất trí nhớ.

Cung Hà: “... Ngươi cứ tiếp tục giả ngốc .”

Chuyện nên nên cũng tuôn hết cả , Lệ Ung giả mất trí thì cũng chẳng ai truy cứu thêm.

 

Loading...