Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 436: Thật sự tự sát à

Cập nhật lúc: 2025-12-16 12:15:12
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên hồ Thiên Trì, phủ mà các thế gia để vẫn còn nguyên vẹn, cửa son lầu gác, đại sảnh rộng rãi.

Bàn cờ bày án, cục diện rõ ràng từng quân, Ngu Hồng Vũ chăm chú thế trận.

Vật mà mấy mang về chỉ trong thời gian ngắn khiến thể thấu nhưng khiến tỏ ngạc nhiên.

“Lệ thiếu chủ nghĩ thế nào?” Ngu Hồng Vũ hỏi.

Lệ Ung trầm giọng : “Vật cần tìm tìm , nhưng thứ vốn thuộc về , nay là của quý tông.”

“Chỉ là cần mượn một quân cờ mang về Thiên giới tín vật. Nếu quý tông nhu cầu, nhất định sẽ trả nguyên vẹn.”

“Chỉ là một quân cờ, cần gì khách sáo như , cứ lấy .” Ngu Hồng Vũ mỉm : “Tình thế bên ngoài đổi khó lường, Lệ thiếu chủ vẫn nên sớm trở về, tránh để trưởng bối lo lắng.”

Lệ Ung khẽ cong môi, mở hộp cờ, lấy một quân — đúng là quân đen.

Ngu Hồng Vũ liếc quân cờ trong tay , Lệ Ung nắm quân cờ trong lòng bàn tay, chắp tay : “Quấy rầy lâu, xin cáo từ .”

Ngu Hồng Vũ : “Thuận buồm xuôi gió.”

“Đa tạ.” Lệ Ung lượt chào từ biệt rời .

Cung Hà và Tô Chước là hai trẻ tuổi nhất ở đây, , tiện đường tiễn một đoạn.

“Ngươi định rời khỏi đây kiểu gì?” Cung Hà hỏi.

Lệ Ung khẽ động tay, rút thanh đao bên hông, ý tứ quá rõ ràng.

“Không chứ?” Cung Hà ngạc nhiên trợn to mắt: “Ngươi tự sát?”

“Chưa từng thử, thử xem .” Lệ Ung khẽ gật đầu, rút hẳn thanh đao , tức thì linh khí xung quanh chấn động nhẹ, dường như thực sự nghiêm túc.

“Thằng nhóc đừng hại chứ!” Thanh đao trong tay bỗng phát tiếng phản đối đầy sợ hãi.

“Sợ gì chứ.” Lệ Ung xong thì lập tức vung đao cứa một nhát, bên cổ m.á.u văng như phàm, Dư uy vô hình khiến vết thương càng thêm trầm trọng, da thịt quanh vết c.h.é.m hiện lên vết nứt như nứt vỡ.

Đao Ý cực kỳ mãnh liệt, huống chi hề chống cự, chỉ trong chớp mắt, cả xác lẫn thần hồn đều dấu hiệu tan rã, hình trở nên mờ ảo, gương mặt hiện lên nụ khó đoán, môi khẽ động, tựa hồ đang “hẹn gặp ”.

“Hẹn gặp ... Mẹ nó, thật sự tự sát .” Cung Hà tiễn xong vẫn còn kinh ngạc tột độ, ngờ dám thật.

Tô Chước chớp mắt, trái chú ý đến luồng Đao Ý , một lát mới lên tiếng: “C.h.ế.t thì nửa sống nửa c.h.ế.t thôi, ngoài uống vài viên đan d.ư.ợ.c là mà.”

“Nếu dùng pháp khí truyền tống, thì chỉ cách g.i.ế.c mới rời cổ cảnh. Nếu để khác g.i.ế.c thì dính nhân quả, tự g.i.ế.c thì .”

“Còn tiện thể kết thúc câu ‘nguyền rủa c.h.ế.t’ mà từng , đúng là ý tưởng .” Cung Hà mắng một câu: “Một câu đùa cũng thành nhân quả ?”

Tô Chước nhẹ: “Có lẽ là để tránh ứng nghiệm, cái miệng củcủa sư linh lắm chứ chẳng ngày một ngày hai…”

Khóe miệng Cung Hà giật giật: “Danh tiếng của chắc hại , đúng là nắm cơ hội. Bình thường trưởng bối trông coi, mà tự sát ... Nói mới nhớ, cũng thử bao giờ.”

Tô Chước thở dài: “Cái cần thử .”

Cung Hà vẻ động tâm, lẩm bẩm: “Chưa chắc, mượn dịp để ngộ sinh t.ử cũng thú vị.”

“Muốn c.h.ế.t thật ?” Một giọng đột nhiên vang lên, lời hỏi trong trẻo đầy bất ngờ: “Đến lúc đó sẽ như Lệ Ung, rời khỏi cổ cảnh, tiện thể mang một vài vật phẩm về tông môn giao nộp.”

Cung Hà đầu , vẻ mặt tỏ bình tĩnh: “Nhị sư chuẩn sẵn , chẳng định khuyên lấy một lời.”

“Tôn trọng quyết định của gươi.” Nhị sư Nghê Truyền Vân ôn hòa đáp.

“Nhị sư về .” Tô Chước cũng lên tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-436-that-su-tu-sat-a.html.]

Nghê Truyền Vân khẽ gật đầu, hỏi: “Các thử loại đan d.ư.ợ.c Hư Giới đan ?”

Tô Chước đáp: “Hiệu quả đúng như Ngũ sư , khác gì cả.”

“Trước dự liệu sẽ loại đan d.ư.ợ.c xuất hiện, giờ xem còn thuận lợi hơn cả tưởng tượng ban đầu.” Trong mắt Nghê Truyền Vân lộ vẻ vui mừng.

Tô Chước nhạy bén hỏi: “Sắp chuyển địa điểm ạ?”

Lại ai sẽ là xui xẻo.

Nghê Truyền Vân gật đầu: “Thời gian đừng quá xa, nếu đến khi tìm thì chắc chúng còn ở chỗ .”

Lời rõ ràng là nhắc nhở Cung Hà, bởi chỉ mới thể nổi hứng mà biến mất dấu vết.

Cung Hà : “Quanh đây cũng xem hết, nhưng cứ nghĩ đến còn nhiều nơi , trong lòng thấy khó chịu. Nếu cứ theo tiến độ của sư cùng Tiên tộc chiếm lĩnh hồ Thiên Trì mà khám phá, e rằng khi rời cổ cảnh, cũng kịp khám phá nổi một phần mười nơi .”

Nghê Truyền Vân: “Không cần gấp. Người ngoài cũng ngươi. Lão Thất bế quan hiệu quả rõ rệt, đoán trong các ngươi, sẽ là đầu tiên đột phá Hóa Thần cảnh. Để ngoài mang đồ về cũng .”

Cung Hà chẳng hề lo lắng chuyện vượt mặt, trái còn nhẹ nhõm thở phào: “Vậy thì .”

Nghê Truyền Vân nhàn nhạt : “Đệ thì chẳng gấp gáp gì chuyện tu luyện.”

Cung Hà thản nhiên đáp: “Dù gì cũng là sư đồng môn, đột phá thì cũng coi như đột phá .”

Nghê Truyền Vân khẽ chậc một tiếng, chẳng gì hơn, đành lắc đầu. Nếu với ngoài, ai cũng tưởng nội bộ dệ t.ử Cửu Vực cạnh tranh gay gắt, chẳng ai ngờ sư cái kiểu .

Trước khi rời , bọn họ gom góp vật tư. Tô Chước chẳng cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần ở đỉnh núi trấn thủ tượng trưng.

Giữa núi rừng, tu sĩ qua đông đúc, ai cũng mang tâm tư riêng. Nàng cúi mắt xuống, lúc một thiếu niên xuất hiện bên cạnh nàng, tay xách theo một đám lông trắng muốt, lên tiếng: “Chủ nhân, ngươi xem nè.”

“Lại nhặt thứ gì về ?” Tô Chước nghiêng đầu , trong tay thiếu niên là một con thú non lông trắng tuyết, tứ chi cuộn tròn, đuôi ngắn, lông thưa thớt, mãi cũng chẳng là sói chó.

Tiểu Hôi chậm rãi : “Ta đang đàng hoàng thì bỗng vấp, chi bằng mang nó theo luôn.”

Hắn là một con rồng, gì cần đất? Tô Chước cũng vạch trần, chỉ : “Đem trả .”

Tiểu Hôi nhăn mày : “Con yêu thú giao con cho bỏ chạy, nhóc con còn mở mắt, thả ngoài chẳng mấy con yêu thú khác ăn sống nuốt tươi ?”

Tô Chước bất đắc dĩ: “Có yêu thú nào dám giành con với ngươi? Cứ thả , nhà nó sẽ tự đến đón.”

“Được .” Tiểu Hôi đưa ngón trỏ xoa xoa đầu lông tơ của con sói nhỏ, vẻ mặt cam lòng, cúi mắt : “Vài canh giờ nữa sẽ trả nó .”

Tô Chước: “…”

Thu Vũ Miên Miên

Tiểu Kiếm thì với nàng: “Chưa từng thấy con Thần thú nào thích nuôi thú cưng như .”

Tô Chước đáp: “Còn nhỏ nên thế cũng dễ hiểu. Hồi nhỏ cũng thích nuôi.”

Lớn lên thì nàng trở thành kiểu phụ cho khế ước thú nuôi thú cưng.

thì Tiểu Hôi cũng giống nhân tộc, chẳng thể ký khế ước tự nuôi .

Trong cổ cảnh, hồ Thiên Trì trải khắp, khí tức của thiên tủy khi luyện hóa nhiều sẽ giảm mạnh, tu sĩ tu luyện gần đó cũng sẽ tiêu hao lượng lớn linh cơ. Cuối cùng, Huyền Kim họ đoạt còn nhiều hơn cả khi tự luyện hóa.

Càng tiếp xúc nhiều với Tiên tộc, cơ hội Tô Chước đích tay càng ít, nàng chỉ thể dồn tâm tìm kiếm cơ duyên để đột phá Hóa Thần cảnh.

Qua thời gian dài, cơ duyên gặp vài cái, nhưng chẳng cái nào liên quan đến đột phá Hóa Thần cả.

 

Loading...