Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 438: Ngọc Môn Khô Kinh

Cập nhật lúc: 2025-12-16 12:15:43
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gJBGUvPpX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghĩ , Tô Chước lấy ngọc giản đưa cho Tứ sư xem.

Lý Đoạn Xuyên cầm lấy ngọc giản quan sát một hồi : “Đây cũng là một loại dẫn truyền tống.”

“Đã xuất phát từ tay vị , e rằng thể đưa trực tiếp đến nơi cần đến.”

Nghe , Tô Chước : “Nếu Linh Tê cảnh mở lúc nào đó thì rời cổ cảnh xong thể trực tiếp rơi nơi đó, lẽ còn an hơn cả Cổ giới.”

Lý Đoạn Xuyên gật đầu: “Cũng xem như một đường lui . Gần Cổ cảnh Hải Trung Tuỷ chỉ Cổ giới thiếu linh cơ, truyền tống đến nơi khác gần như thể, khác cũng sẽ khó đoán tung tích .”

Nghê Truyền Vân cũng : “Nếu thì là chuyện , cho dù phục kích trong Cổ giới cũng cản trở thoát , càng tiện cho chúng .”

Tô Chước nhướng mày, Lý Đoạn Xuyên ý tứ hết trong mắt nàng, chắc chắn thêm: “Trong ngọc giản cấm chế, chỉ thể truyền tống một .”

“Thì .” Tô Chước tiếc nuối. Nàng và Lẫm Nhi xem xét ngọc giản đó lâu cũng phát hiện điều , đoán chừng là một tính toán của Nhiếp Chính Vương.

Cổ cảnh Hải Trung Tuỷ đạo tắc thiên địa yếu, các loại đạo tắc như khí tức thiên tuỷ cực kỳ hoạt hóa. Tu luyện trong linh khí như thế, tu vi của Tô Chước tăng trưởng nhanh chóng theo từng ngày.

Có lẽ là nhờ Vạn Giới Khí Vận, Tô Chước lĩnh ngộ thêm nhiều đạo tắc mà hề cảm thấy khó khăn, trái còn dễ dàng, mạch lạc như sự tương thông.

Cũng chính vì nên nàng thể hạ quyết tâm chuyên tu vài đạo cụ thể.

thì học càng nhiều, sức chiến đấu càng cao. Không thực lực, tu vi cao đến mấy cũng chỉ là lâu đài mây, khó mà thực dụng.

Nghĩ nhiều quá, Tô Chước dần xu hướng giữ đạo tắc, trong đầu những ý tưởng xoay quanh chúng.

Chỉ tiếc là trong các công pháp danh vọng thấy tiền lệ tu luyện quá nhiều đạo tắc, khiến nàng chút đau đầu.

Hôm đó, Tô Chước đang tra sách trong thư khố tạm thời thì đột nhiên cảm thấy trận pháp động tĩnh.

Vừa động niệm, nàng lập tức thấy một giọng quát hỏi lạ lẫm:

“...Cứ mở trận , để chúng xem nhanh rời khỏi quý địa...”

“Cổ d.ư.ợ.c quý hiếm, nhiều như còn phát hiện, thể vì một ngươi mà mở trận?”

“Nghê đạo hữu, d.ư.ợ.c liên quan trọng đại, nếu gia phụ cần gấp, bọn cũng đối địch với đạo hữu!”

“...”

Là cổ dược.

Cổ d.ư.ợ.c đúng là thứ , nhưng theo Tô Chước, vì nó mà đắc tội với sư thì thật đáng. Đổi cách khác chuyện đàng hoàng... khi còn chẳng giành , nhưng nếu dùng vật đổi vật thì còn chút khả năng.

Ngay cả cách đó cũng chịu , thì nàng chỉ thể khen một tiếng gan cũng to thật.

“Nếu cổ d.ư.ợ.c mà là d.ư.ợ.c vương thì .” Tô Chước đột nhiên nảy suy nghĩ , lập tức nhét sách ngoài hóng chuyện.

Thu Vũ Miên Miên

Nàng từng thấy nhiều cổ d.ư.ợ.c trong vườn phủ Định Vương của Nam Chu Tiên triều. Tiểu Tỳ Hưu luôn nhung nhớ chỗ đó, mỗi đến thăm đều khiến gà bay ch.ó sủa, cực kỳ náo nhiệt, đúng kiểu chồn đến chúc tết gà, chẳng ý gì.

Tô Chước là thể khống chế Tiểu Tỳ Hưu nên vẫn nhận sự yêu mến từ nhiều cổ dược. Ngay cả năng lực ẩn của Cổ Dược Vương nàng cũng từng tận mắt thấy, những bản lĩnh sinh tồn của linh d.ư.ợ.c trong mắt nàng chẳng còn gì thần bí nữa.

Tiên tộc vì cổ d.ư.ợ.c mà đắc tội với Kiếp Thiên giới là chuyện bình thường, nhưng nếu thứ họ nhắm đến là d.ư.ợ.c vương thì hợp lý.

Hơn một năm , lâu khi mới cổ cảnh, cây d.ư.ợ.c vương cùng với truyền thừa từng khiến cả cổ cảnh rối loạn gà bay ch.ó chạy, từ đó bặt vô âm tín.

Một cây d.ư.ợ.c vương im lặng tiếng rơi tay ai đó thì khó xảy , cũng thể là nó tự nghĩ cách trốn .

Thấy bên ngoài hết câu đến câu khác gào lên "cổ dược", Mông Nghiệp cũng bước quan sát. Những chuyện khác chắc kéo , nhưng là một tu sĩ đan đạo thì với d.ư.ợ.c liệu, vẫn luôn hứng thú.

Tô Chước thấy thì lập tức truyền âm hỏi:

"Ngũ sư về cây d.ư.ợ.c vương lạc đây ?"

"Muội đến Ngọc Môn Khô Kinh?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-438-ngoc-mon-kho-kinh.html.]

Nghe Tô Chước nhắc một câu, Mông Nghiệp hiểu ngay ý nàng, ánh mắt lướt qua và sự vật xung quanh giải thích:

"Ngọc Môn Khô Kinh thích nhất là tiếng binh đao chinh chiến, tương truyền thuở thượng cổ là linh d.ư.ợ.c nhất định sẽ xuất hiện mỗi chiến tranh. Sau thiên đia đổi, tung tích của Ngọc Môn Khô Kinh dần tuyệt tích. Nay trong cảnh xuất hiện một cây và còn thành d.ư.ợ.c vương, thật hiếm thấy."

"Thích xem náo nhiệt …" Tô Chước thì thầm: "Ở đây sắp đ.á.n.h mà nó hứng thú ?"

Tô Chước là điều khiển trận pháp, nếu trong trận biến động gì, nàng thể . Nếu cổ d.ư.ợ.c đuổi g.i.ế.c chạy trận thì ít cũng lộ vài dấu vết.

Dược vương tuy trời sinh đặc biệt, nhưng loài giỏi chạy trốn, vốn hợp tĩnh hợp động.

Vậy thì là ở bên ngoài trận?

Tô Chước ngoài, thần thức quét khắp từng tấc đất, nhưng…

Vô ích.

Nàng ngẩng đầu đám còn đang phẫn nộ tranh cãi. Đám tu sĩ Tiên tộc ai nấy áo mũ chỉnh tề, khí thế áp , sẵn sàng tay.

Bỗng ánh mắt nàng khẽ động, liếc Mông Nghiệp, nhanh chóng truyền âm:

"Đại sư ? Tu sĩ mặc áo tím bên Tiên tộc là d.ư.ợ.c vương… e là chúng dễ bắt ."

"Là ?"

Mông Nghiệp chậm rãi đáp . Hai truyền âm nhưng về phía đó nữa, để tránh cổ d.ư.ợ.c phát giác.

Không trò để xem thì… tự tạo trò , cây Ngọc Môn Khô Kinh quả thật đầu óc.

Trên trời, tu sĩ áo tím mà Tô Chước chú ý đang thì thầm gì đó với đồng bạn, bộ dáng đầy nghĩa khí bất bình, cứ như ham với cổ d.ư.ợ.c trốn trận là xuất phát từ nghĩa vụ đạo đức.

Vị tu sĩ Tiên tộc quyền quyết định , tuy sắc mặt lo lắng nhưng vẫn tay, vẫn còn đang thương lượng với Nghê Truyền Vân.

Đại sư còn đến, Tô Chước bèn truyền âm với Nhị sư ngoài mặt đang đối đầu:

"Nhị sư đừng vội tay, trò chuyện thêm chút nữa, chờ Đại sư tới."

Ngọc Môn Khô Kinh vì ham xem đ.á.n.h mà tự nhập hội, nhưng chắc chắn sẽ nhân lúc hỗn loạn mà bỏ chạy. Lúc đó bắt thì càng khó.

năng lực biến hóa, thường khó mà thấu. may mắn là Phú Thần đạo... Mà Đại sư vốn cũng tu Phú Thần đạo, hiện đang ở gần đây, chắc kịp bắt nó.

Nghê Truyền Vân vốn định tay, đành nhẫn nại hơn, tiếp tục dây dưa cùng đối phương.

Thấy bỗng dưng chịu hợp tác, tu sĩ Tiên tộc càng đắc ý, cảm thấy của thần tông lẽ phát hiện nội tình, hoặc thậm chí đoạt d.ư.ợ.c vương mà dám công khai.

Nếu thần tông nội tình, thậm chí khả năng thành công, nếu bộ tu sĩ trong cổ cảnh chỉ trích, cũng điều kiện mới chịu giữ bí mật.

Cho đến khi, một cơn gió nhẹ thổi qua, một thanh niên mặc áo đen, đeo kiếm đột nhiên xuất hiện trận pháp. Nhiều còn kịp ảnh thì thấy túm lấy một tên từ đội ngũ Tiên tộc, nắm chặt trong tay.

Một đạo sĩ mặc áo tím, thoạt yếu ớt.

Sắc mặt vị đạo sĩ đó lập tức khó coi, tu sĩ Tiên tộc cũng giận dữ Nghê Truyền Vân:

“Nghê đạo hữu, của quý tông…"

"Bắt vô cớ là ý gì!"

Nghê Truyền Vân :

"Là giúp các ngươi tìm cổ d.ư.ợ.c ? Mượn dùng một lát nhé."

Tần Dĩ Luật chờ họ nhiều, mang , thậm chí vị đạo sĩ còn kịp thốt một câu cầu cứu.

 

Loading...