Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 439: Ta tính là thứ gì chứ

Cập nhật lúc: 2025-12-16 12:16:05
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ở một nơi khác, đạo sĩ giam . Vừa thấy thanh kiếm trong tay Tần Dĩ Luật rút , Ngọc Môn Khô Kinh lập tức hiện nguyên hình.

Không nhất thiết là tu vi cao mới thấu sự ngụy trang của nó, nhưng tu vi cao thì luôn cách để hành hạ nó.

Để khỏi tra tấn, nó cũng khá là hợp tác.

Sau khi hiện nguyên hình, Ngọc Môn Khô Kinh gì nữa, Tần Dĩ Luật cũng im lặng nó, khiến nó tìm cơ hội mở lời.

Một lúc , Tần Dĩ Luật hạ kiếm xuống rời khỏi, Tô Chước bước , đóng cửa , tiện miệng hỏi:

“Ngươi thù với bọn ? Lại còn xúi giục Tiên tộc đ.á.n.h với chúng .”

Dược vương hiện hình , mặt mày ủ rũ: “Không .”

Tô Chước tiếp tục chuyện trò: “Ngươi giúp thì thôi, trực tiếp trộn phe ? Âm thầm mà , chắc ai nhận ngươi .”

Dược vương ngẩng đầu: “Ta sợ phát hiện đó chứ. Giả kẻ mạnh thì giống, chi bằng giả kẻ yếu. Đám ngốc chỉ một bóng d.ư.ợ.c dắt mũi chạy khắp nơi, còn đ.á.n.h cho xem nữa.”

Tô Chước: “Vậy ngươi chỉ vì xem đ.á.n.h thôi ?”

Dược vương: “ thế.”

Tô Chước chân thành : “Cảm ơn nhé.”

Tự dâng đến cửa.

Lời quá rõ là đang mỉa mai, đường đường là một cây d.ư.ợ.c vương mà xúc động đến suýt .

Định g.i.ế.c gà, ai ngờ mất cả nắm thóc, đúng là nhục nhã.

Nó vì đùa giỡn Tiên tộc quá đắc ý, cuối cùng vui quá hóa buồn, nào ngờ bên nhận nó thật.

Tô Chước hỏi: “Ngươi ở trong bí cảnh lâu , chỗ nào thông đến cổ cảnh khác ?”

Dược vương: “Không .”

Tô Chước hỏi: “Một cây t.h.u.ố.c như ngươi ở trong đây bao lâu, còn bạn bè gì ?”

Dược vương: “Không .”

Tô Chước: “Đáng thương thật đấy, những d.ư.ợ.c vương mà quen còn nhiều hơn cả ngươi nữa.”

Dược vương khinh bỉ: “Ngươi dối. Ta trộn giữa đám các ngươi lâu như , chẳng lẽ tình hình? Chỉ cần một cây cổ d.ư.ợ.c là các ngươi coi như bảo bối mà cung phụng còn gì…”

Nghe , Tô Chước gọi Phù Dao Hoa và Hung Huyết Đằng, : “Không cần giới thiệu nhỉ?”

Đồng t.ử của d.ư.ợ.c vương giãn , cứng đờ : “Không cần.”

Tô Chước lấy một nắm châu nhỏ lấp lánh: “Kiếm Quả tới, đây là Hóa Hình quả mà nó tặng .”

Dược vương: “... Chưa từng thấy Kiếm Quả nào rẻ tiền như .”

Tô Chước nó bằng ánh mắt thương hại, từ gian trữ vật lấy ít linh vật, đều là quà tặng linh tinh từ các Cổ Dược Vương khác, lá rụng, cành khô, hạt giống... đúng là chẳng gì nhưng đây đều là linh vật quý hiếm.

Ở phủ Định Vương Tiên triều, Tô Chước từng gặp ít cổ dược, trong đó cũng vài cây d.ư.ợ.c vương, nhưng thực ở d.ư.ợ.c viên của thần tông, nơi mà nàng ít khi lui tới, còn nhiều cổ d.ư.ợ.c hiếm hơn nữa.

Những cây t.h.u.ố.c đều ưa gì t.ử Cửu Vực, bởi vì danh tiếng của Hầu Vương trong d.ư.ợ.c viên tệ, mà Lục sư do nó dẫn dắt khi còn nhỏ cũng từng nhổ lá của một cây d.ư.ợ.c vương.

vì e ngại danh tiếng của Hầu Vương, những d.ư.ợ.c vương mỗi gặp Tô Chước miễn cưỡng tặng lễ gặp mặt.

Thu Vũ Miên Miên

Tô Chước còn lôi hết nhà kho mà Ngọc Môn Khô Kinh choáng váng vì linh vật vô giá ngập tràn trong mắt, thế giới quan sụp đổ, đờ đẫn.

“Ta tính là thứ gì chứ… rốt cuộc là cái gì chứ…” Ngọc Môn Khô Kinh xúc động đến mức mấy nhánh khô đầu cũng run rẩy.

Tô Chước an ủi: “Yên tâm , bọn sẽ cung phụng ngươi thật t.ử tế.”

Một lúc , Ngọc Môn Khô Kinh mới hồn , lạnh lùng : “Không dám, gọi là Lão Qua là .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-439-ta-tinh-la-thu-gi-chu.html.]

Tô Chước im lặng một lúc: “Được , Lão Qua.”

Mông Diệp đang lén bên ngoài thì sang Tần Dĩ Luật tiếc nuối : “Ta vẫn thích cái vẻ ngông nghênh bất kham của nó lúc hơn.”

Quay phía bên ngoài, Tần Dĩ Luật tỏ rõ thái độ gì: “Nuôi nó .”

Mông Nghiệp gật đầu nhẹ.

Trước mềm cứng, nếu cái cây Ngọc Môn Khô Kinh chịu hợp tác thì cũng coi như sẵn nguyên liệu t.h.u.ố.c , còn nếu hợp tác thì nuôi cũng đáng.

“Sư quả là cách trò chuyện với linh d.ư.ợ.c mà.” Mông Nghiệp mở cửa hỏi: “Sư cũng xem thử chứ?”

Kiếm của Tần Dĩ Luật vẫn còn bên trong, bèn bước .

Hai một trái một lên hai chiếc ghế trống, Tô Chước để ý lắm, chỉ chú ý đến việc Ngọc Môn Khô Kinh nữa: “Lão Qua, ngươi kể tiếp mà.”

Ngọc Môn Khô Kinh đối diện Tô Chước cách một cái bàn, bàn còn đặt một thanh trường kiếm sắc bén, thêm hai , áp lực càng lúc càng lớn: “Thôi... gọi là Tiểu Qua .”

“Không , Lão Qua, tuổi ngươi cũng đáng gọi như .” Tô Chước khách sáo đáp.

Vị lão ca d.ư.ợ.c vương ban đầu cái gì cũng , nhưng kể từ khi gọi là “Lão Qua” thì nhớ kha khá.

“Hồi mới mở linh trí chỉ nhớ hơn hai vạn năm, lúc đầu phần lớn thời gian là sinh trưởng một vùng linh thổ, cho đến một ngày trời long đất lở... nhân lúc các tu sĩ hỗn chiến mới trốn ngoài.”

“Cuộc sống lang thang nhàm chán, chỉ lúc đ.á.n.h mới thấy chút thú vị. trong cổ cảnh hiếm khi , càng mong tìm một nơi truyền thừa để chờ cơ hội, đợi khi thời cơ đến, tự nhiên tới đ.á.n.h cho xem.”

“Những loại linh d.ư.ợ.c giỏi ẩn náu thì phần lớn đều rơi tay tu sĩ . Trong nơi linh d.ư.ợ.c nhiều như bên ngoài, tư cách d.ư.ợ.c vương thì chỉ .”

Mông Nghiệp lấy lạ: “Linh d.ư.ợ.c bên ngoài cũng tính là nhiều.”

Ngọc Môn Khô Kinh lạnh: “Một cô nhóc mà cũng túi đầy cổ dược, còn gọi là nhiều ?”

“... Thôi bỏ .” Mông Nghiệp thôi.

Tô Chước là khiến Hầu Vương cửu phẩm nợ ba cái nhân tình, nhân tình đó tạm thời dùng tới, nhưng Hầu Vương mà mang đặc sản từ d.ư.ợ.c viên thì chắc chắn sẽ đưa cho nàng .

Huống hồ vườn hoa của phủ Định Vương cũng như vườn nhà nàng , linh d.ư.ợ.c trong tay nàng thể đ.á.n.h giá theo tiêu chuẩn bình thường ?

Đương nhiên là thể.

những cái cũng tiện để lộ ngoài, thôi cứ để Ngọc Môn Khô Kinh hiểu lầm , sẽ rõ.

Ngọc Môn Khô Kinh Tô Chước từng gặp nhiều d.ư.ợ.c vương, trong lòng cũng sinh mong gặp đồng loại, hơn nữa đám thần tông loại thích đ.á.n.h , khi gia nhập thì chắc chắn thiếu trò vui để xem, nên nó cũng kể những gì , xem như tận tâm.

Chỉ điều, thời gian nó “ ” quá lâu, nhiều truyền thừa cướp sạch, nhiều chuyện cũng rõ ràng.

“Các ngươi xuống Linh Thủy?” Ngọc Môn Khô Kinh cảnh giác hỏi: “Chuyện tìm c.h.ế.t , thôi kiếm cơ duyên khác .”

Tô Chước phần suy tư.

Mông Nghiệp bỗng nhiên mở miệng: “Sư thì dễ chuyện, nhưng kiếm thì dễ chuyện .”

“Ta thật mà!” Ngọc Môn Khô Kinh lập tức Tô Chước, ánh mắt tràn đầy cầu cứu.

Chỉ thấy Tô Chước mỉm : “Thật ư? Vậy ngươi dựa cái gì để thành d.ư.ợ.c vương, chỉ nhờ linh thổ thôi ?”

Ngọc Môn Khô Kinh á khẩu trả lời .

Tô Chước tựa , ánh mắt rơi lưỡi kiếm sắc bén bàn, nhẹ giọng khuyên: “Không thì chúng sớm muộn cũng sẽ tìm , chi bằng rõ luôn để cùng vui vẻ nha.”

Ngọc Môn Khô Kinh thời viễn cổ chỉ là loại thảo d.ư.ợ.c bình thường, sinh lão bệnh t.ử nhiều , tuổi thọ ngắn, vốn tư chất để thành d.ư.ợ.c vương.

Nếu nó thật để Tô Chước tự tìm kiếm, thì thủ đoạn sẽ còn nhẹ nhàng hiền hòa như bây giờ nữa.

Ban nãy Ngọc Môn Khô Kinh thấy nàng năng hòa nhã, trong lòng còn nghĩ nàng là loại thiên kim ngây thơ của đại tông môn, ngờ trở mặt nhanh như , bất giác thầm nghĩ: “ nhầm .”

 

Loading...