Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 440: Không đáng giá

Cập nhật lúc: 2025-12-16 12:16:31
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cuối cùng sự phản kháng tiêu cực của Ngọc Môn Khô Kinh cũng mang kết quả gì. Chẳng bao lâu , nó đành ngoan ngoãn kể những điều Tô Chước .

Hóa sinh trong lớp linh tráo của bí cảnh mà là từ bên ngoài trôi dạt đến.

“Nơi đó là một vùng đất báu, thủy thổ phì nhiêu, thích hợp cho linh vật sinh trưởng. Chỉ tiếc là khi sinh linh trí thì lập tức đuổi ngoài.” Ngọc Môn Khô Kinh nhắc nơi cũ vẫn còn chút luyến tiếc.

“Còn gì nữa?” Tô Chước hỏi.

“Nếu dám để lộ nơi đó cho kẻ khác thì chắc chắn c.h.ế.t thây.” Ngọc Môn Khô Kinh trả lời.

Nó quyết định tiết lộ là vì nhận nếu thật thì c.h.ế.t chắc, còn thì ít nhất vẫn còn một tia hy vọng sống. Bởi vì đang đe dọa nó thể trực tiếp g.i.ế.c nó.

Tô Chước gật nhẹ đầu, dậy :

“Vậy giờ chúng xem thử, ngươi dẫn đường.”

Ngọc Môn Khô Kinh hoảng sợ:

“Đừng mà!”

Biểu cảm kinh hoàng của nó sống động đến mức như đang kêu gào: “Làm thì tâm một chút !”

Tô Chước thì bình tĩnh như thể đang : “Làm cũng , nhưng cần thiết.”

Tần Dĩ Luật và Mông Nghiệp hết chuyện, chuyến xem như tiện đường. Không bao lâu, Ngu Hồng Vũ cũng đến xem náo nhiệt.

Những sư còn đang bận đối phó với đám tu sĩ kéo đến tìm Dược vương, thời gian tham gia. Lục sư và Bát sư tuy nhưng đều Nhị sư cản .

Có ba vị sư thực lực cao cấp là đủ , Tô Chước yên tâm mang theo Ngọc Môn Khô Kinh ngoài biên cảnh thám hiểm.

Ngọc Môn Khô Kinh thấy đông như cũng còn tỏ rụt rè nữa, mà trực tiếp " bẹp", biến thành một bụi cây khô héo giơ cành chỉ đường.

Linh dịch sâu thẳm màu lam, hỗn loạn với các dòng gian xoắn vặn, Dược vương cổ bao phủ trong một tầng hào quang.

Hào quang ngưng tụ thành một sợi chỉ mảnh, cuốn quanh tay Tô Chước.

Nhờ Hư Giới đan, sự an đảm bảo. Tô Chước đây từng nhiều đến bên ngoài lớp linh tráo tham quan, chỉ lấy bàn cờ là thu hoạch lớn, còn đều thu gì đáng kể.

Dưới sự chỉ dẫn của Ngọc Môn Khô Kinh, nàng mơ hồ cảm thấy vượt qua mấy tầng kết giới vô hình. Nếu là tu sĩ tự do thám hiểm, thì gần như thể nào chính xác tìm đến nơi . May mắn là Cổ Dược Vương vẫn còn cảm ứng với chốn .

“Chính là chỗ .” Ngọc Môn Khô Kinh ngoan ngoãn dẫn họ đến một đống tàn tích: “Ta thể trong nữa , giờ thể thả chứ?”

“Thả ngươi ?” Tô Chước nhướng mày, liếc mắt các sư : “Có ai sẽ thả nó ?”

“Chưa từng.” Mông Nghiệp chậm rãi đáp.

Ngọc Môn Khô Kinh suýt nổ tung:

“Giữ gì? Tuy tu vi nhưng chẳng d.ư.ợ.c hiệu gì cả!”

Tô Chước mỉm , nhưng trong mắt chẳng ý già cả: “Ngươi quá nhiều .”

Lời đe dọa của nàng chẳng cảm xúc gì, chỉ là kỹ thuật theo khuôn mẫu.

Ngọc Môn Khô Kinh cảm nhận rõ ràng khí ‘g.i.ế.c d.ư.ợ.c diệt khẩu’:

“Đám nhân tộc các ngươi thật hiểm độc!”

Tô Chước an ủi:

“Nhân tộc bên ngoài đều hiểm độc cả. Theo chúng về Thiên giới dưỡng lão .”

“Ít chúng sẽ ăn sống ngươi. Cùng lắm là xin vài cành khô lá héo đáng giá của ngươi…”

Ngọc Môn Khô Kinh phục:

“Ai với ngươi là cành khô lá héo của đáng giá?”

Tô Chước đáp:

“Thì chính ngươi đó.”

Trước đây nàng từng liên tưởng hai từ “cổ dược” với “Không đáng tiền” bao giờ.

Ngọc Môn Khô Kinh: “…” Thật sự là tự hại .

sớm rơi tay đám thì đừng mong rời nguyên vẹn.

khi Tô Chước cách đưa nó nơi nó từng sinh sống suốt mấy vạn năm , Ngọc Môn Khô Kinh lập tức đổi chủ ý, quyết định nữa.

“Cành khô lá héo thì gì? Ta nhiều lắm.” Ngọc Môn Khô Kinh than ngắn thở dài: “ là… nỗi nhớ quê… đám trẻ các ngươi hiểu …”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-440-khong-dang-gia.html.]

Lúc nó còn than thở bày tỏ trung thành, một trận pháp cổ xưa, bao quanh bởi những bức tường đá gãy, dần dần hiện .

Ở trung tâm trận pháp, ánh sáng bừng lên, bao bọc lấy một quả ngọc hình hồ lô lấp lánh đang trôi nổi trong linh thủy.

“Quả thực trận pháp truyền tống.”

Ngu Hồng Vũ xòe tay, về phía đồng môn: “Chỉ thứ giấu trong trận pháp, cũng là bảo vật đấy.”

Tô Chước nhướng mày về phía Cổ Dược Vương:

“Ngươi chắc là dẫn đúng đường ?”

“Không thể nào! Ta đến đây năm 7.863 năm !” Ngọc Môn Khô Kinh vội vàng biện bạch: “… Dù , từng thấy thứ trong chốn bảo địa, đây là gì ?”

Ngu Hồng Vũ bình thản đáp:

“Đây là Huyền Đạo quả.”

Huyền Đạo quả!

Tô Chước thực sự bất ngờ, đây là bảo vật nhưng ngờ quý giá đến mức .

“Nếu là Huyền Đạo quả, thì lý là nó tạo gian riêng. Nếu d.ư.ợ.c thảo sinh trưởng trong gian mà nó tạo thì chắc chắn thể gặp nó.” Mông Nghiệp chăm chú quả ngọc hồ lô : “Một quả Huyền Đạo quả thể nuôi dưỡng cả một khu vườn d.ư.ợ.c liệu. Nếu để nó dưỡng một cây thuốc, chỉ Ngọc Môn Khô Kinh, mà ngay cả cỏ dại cũng thể tu luyện thành d.ư.ợ.c vương.”

Ngọc Môn Khô Kinh ngây một lúc, như thể thế giới quan của nó phá vỡ, lẩm bẩm:

“Chẳng lẽ tu luyện thành Dược vương là Ngọc Môn Khô Kinh tài năng nhất từ đến nay…”

“Không đúng! Ta từng gặp linh d.ư.ợ.c khác, nhưng nơi sinh sống chắc chắn các loài d.ư.ợ.c thảo khác, nếu thì thứ chuyện với ! Ta trở thành Dược vương nhất định lý do nỗ lực của riêng !”

Tô Chước: “Đây là trọng điểm ?”

Ngọc Môn Khô Kinh quan tâm đến trọng điểm, nhưng vẫn vô tình tiết lộ nhiều thông tin.

Ngu Hồng Vũ nhướng mày, mỉm đầy ẩn ý:

Thu Vũ Miên Miên

“Cảm ơn, thôi thì cứ nhận lấy .”

Huyền Đạo quả vẫn lơ lửng giữa trận pháp, xung quanh là những trận văn phức tạp, trận pháp che giấu sự tồn tại của nó phá vỡ, nhưng trận pháp bảo vệ thực sự vẫn còn nguyên vẹn.

Lúc , đột nhiên từ phía vang lên một giọng :

“Đạo hữu khoan .”

Giọng vang vọng khắp khu vực tràn ngập linh dịch, là tu vi bình thường thể tạo , rõ ràng để trò chuyện mà là để đe dọa.

Vài bóng lộ mắt , dẫn đầu ăn mặc trang trọng, áo pháp bao phủ một hào quang nhạt, tay cầm cung vàng, tay còn đang nghịch một mũi tên lạnh lẽo đầy sát khí.

Hóa Thần cảnh!

Hai phía khí thế càng sâu thể đoán, mặt mày lạnh lùng về phía Tô Chước và các đồng môn.

“Là ngươi .” Tô Chước quen nhiều Tiên tộc, nhưng đối với tên “ lừa” ấn tượng khá rõ.

Nhị sư lừa bao nhiêu thứ của Giang gia, chỉ trong hơn một năm gom đủ lượng Huyễn Kim các loại cần luyện chế trong nhiều năm, khiến thời gian còn vô cùng thoải mái.

Chính là , thiếu gia của Giang gia, giao dịch với Nghê Truyền Vân.

Ngu Hồng Vũ mấy ngạc nhiên, thành thục xã giao:

“Giang công tử, lâu gặp.”

Giang Hoàng mỉm lịch sự:

“Quả nhiên, môn phái của các ngươi đơn giản, chỉ Cổ Dược Vương mà ngay cả Huyền Đạo quả quý báu thế cũng thể dễ dàng .”

“Tiểu vất vả thuyết phục , mang hai vị trưởng lão Xuất Khiếu cảnh đến đây, thật dễ dàng, thể để các trưởng lão trở về tay , mong môn phái các ngươi nhường một bước, kẻo hỏng hòa khí.”

Ngu Hồng Vũ ung dung:

“Ồ? Không đạo hữu cao kiến gì ?”

Giang Hoàng mỉm đáp:

“Cổ Dược Vương, các ngươi thể mang . Còn Huyền Đạo quả, hãy giao cho chúng xử lý.”

Nói xong, ai đáp .

Chỉ Ngọc Môn Khô Kinh tức giận gầm lên:

“Các ngươi thật sự nghĩ đáng giá ?!”

 

Loading...