Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 444: Ăn tuỳ thích

Cập nhật lúc: 2025-12-16 12:17:37
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tỳ Hưu ăn sạch linh thảo thể thấy bằng mắt thường bên cạnh Tô Chước, sốt ruột kéo tay nàng như kiến bò chảo nóng.

Mau đào !

Thu Vũ Miên Miên

Tô Chước nó đang gấp, vì nó bắt đầu chuyện .

Phải rằng, Tiểu Tỳ Hưu từ đến nay luôn cố chấp chịu tiếng , nó dùng truyền âm ý niệm, đếm đầu ngón tay cũng hết một bàn tay.

Tô Chước ghi nhớ kỹ những vị trí mà nó đặc biệt chú ý: “Một lát nữa sẽ giúp ngươi đào.”

Không bao lâu , các sư vốn đang ở trong cổ cảnh cũng lượt chạy đến.

“Để tránh quá đột ngột, bày sẵn vài chiêu trong cổ cảnh để diễn một màn kịch.” Nghê Truyền Vân : “ vẫn còn vài điểm tính kỹ, ví dụ như…”

“Ví dụ như?” Ngu Hồng Vũ nhướng mày.

“Không thể diện cho lắm. Giả vờ đ.á.n.h với Tiên tộc đến lưỡng bại câu thương, cho dù chỉ là diễn, cũng tổn hại thanh danh.” Nghê Truyền Vân trầm ngâm.

Khóe môi Ngu Hồng Vũ co giật: “Ta còn tưởng chuyện gì lớn lắm…”

Hắn suýt nữa tính nghĩ thêm mưu khác .

Bên , Tô Chước dẫn Cung Hà và Mục Dự Chu dạo một vòng quanh những chỗ mà Tỳ Hưu đ.á.n.h dấu. Cung Hà xuống sờ lớp bùn xám tích tụ mặt đất, trầm ngâm : “Nếu dùng linh lực để đào, lẽ một hai năm là thể đào xuyên.”

Một hai năm…

Tô Chước lập tức sang hỏi Ngu Hồng Vũ: “Tam sư , chỗ còn trận pháp nào khác ?”

Chỗ quả thật thể nào đào .

Qua mấy tháng, sống sờ sờ cũng thành khổ sai mất.

“Chắc chắn là còn.” Ngu Hồng Vũ đến một bức tường đổ, dùng linh lực chấn động nhẹ, lớp bụi xám mặt tường lập tức tan .

“Hai sư , đến xem nhận mấy chữ .”

Lý Đoạn Xuyên tới một lát, thành thật : “Không nhận , thích sách .”

Từ nhỏ mê luyện khí là vì sách vẽ khí cụ chữ ít hình nhiều.

Khóe mắt Ngu Hồng Vũ co giật: “Ngươi cho kỹ! Nếu đây là di tích của vương triều Huyền giới thì chuyện sẽ dễ xử lý hơn.”

Vương triều Huyền giới.

Có gợi ý , Lý Đoạn Xuyên nhanh chóng bừng tỉnh: “Vậy thì đúng là đấy. Trận pháp một tầng lệch đúng ? Dễ thôi, chỉ là chắc phá cơ quan, nếu cưỡng ép phá hỏng thì phục hồi .”

“Nếu đúng như .” Ngu Hồng Vũ trầm ngâm: “Thì cần phục hồi nữa.”

Những khác cũng ý kiến gì, dù thì các vật tư cần trong cổ cảnh cũng thu thập đủ , đừng là hai sư , đến sư cũng nữa.

Tô Chước vốn thích xem náo nhiệt, giờ chẳng cần động não nên càng hăng hái hơn.

Hơn một canh giờ , tay Lý Đoạn Xuyên và Ngu Hồng Vũ  cuối cùng trận pháp cũng phản ứng.

Một trận chấn động dữ dội truyền đến, trận pháp lộ một trống khổng lồ, d.a.o động gian cuốn tất cả trong, linh dịch cuồn cuộn đổ xuống, nhưng nơi hạ xuống trống rỗng, như vực sâu đáy.

Tô Chước truyền tống khiến đầu óc choáng váng, cảnh giác cao độ, nhưng khi đến gian mới thì phát hiện điều gì nguy hiểm.

Đồng cỏ trải dài, mênh m.ô.n.g bất tận, trời xanh trong vắt một gợn mây.

Và nàng thấy… Huyền Đạo quả.

Không một quả Huyền Đạo mà là cả cây đầy quả.

Trên ngọn đồi thoai thoải, một cây đại thụ như điêu khắc từ ngọc thạch, lá, chỉ quả, tán cây treo đầy những quả ngọc hình hồ lô, khiến hoa mắt chóng mặt.

“Má ơi, nhiều luôn!” Mục Dự Chu há hốc mồm, tiếng lòng của tất cả .

Tô Chước xa cây quả khổng lồ , lấy Huyền Đạo quả cất giữ: “Sư , quả rơi ngoài ?”

Ngu Hồng Vũ hồn, mặt biểu cảm: “Đừng quan tâm nữa, một quả thôi mà, ăn tuỳ thích.”

Ăn tuỳ thích!

Tô Chước kinh ngạc: “Ăn tuỳ thích á?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-444-an-tuy-thich.html.]

Quả chắc dễ hái nhỉ? Dù hái , cũng thể ăn tuỳ tiện chứ… nhiều nhất cũng chỉ dám ăn một hai quả thôi.

Khóe miệng Mông Nghiệp co giật, lên tiếng: “Sư vẫn nên chia quả cho Lục sư và Bát sư , Dung Hồn cảnh chịu nổi d.ư.ợ.c lực quá mạnh.”

“Quả cây đó cũng dễ hái, sẽ hộ pháp cho các ngươi, mấy sư cũng bàn bạc thử xem thể hái mấy Huyền Đạo quả .”

Tam sư luôn điềm tĩnh lúc cũng giữ nổi bình tĩnh nữa. May mà Mông Nghiệp nhiều sách về linh d.ư.ợ.c nên vẫn cẩn trọng, lập tức sắp xếp việc.

Huyền Đạo quả ích trong việc hỗ trợ tu sĩ lĩnh ngộ đại đạo, nhưng đối với những xác định đạo pháp thì hiệu quả còn rõ rệt. Trái , dùng để bồi dưỡng các linh d.ư.ợ.c khác thì sẽ lợi ích lớn hơn.

mà ở Thiên giới thiếu phương pháp thúc đẩy linh dược, cũng đến mức nhất thiết giữ Huyền Đạo quả .

Còn bây giờ, họ trực tiếp thấy cả Huyền Đạo thụ.

Trên cây chỉ những quả giống như loại Huyền Đạo quả họ trong tay, mà còn vài quả ngọc mang ánh kim nhàn nhạt, tỏa sáng rực rỡ treo cành, rõ ràng là nó sinh linh tính.

Chỉ cần hái một quả mang về là thể trồng thành cây, tỷ lệ sống gần như 100%.

Bây giờ thì chúng vẻ vô hại, nhưng nếu những linh quả đó cảm thấy nhân tộc mặt ở đây là mối đe dọa, một khi chúng nổi giận thì e là dễ đối phó.

Các sư bắt đầu đau đầu tính kế, trong khi ba sư thì bàn bạc xem ăn quả đang trong tay.

“Cắt thẳng luôn ?” Cung Hà chọc chọc Huyền Đạo quả trong tay Tô Chước hỏi.

Tô Chước dùng ngón tay vạch vỏ quả: “Cắt thế ?”

Cung Hà gật đầu: “Được.”

“Đáng thương cho lão Thất, ai bảo đột phá chứ, đồ ngon cũng ăn nữa.” Mục Dự Chu thở dài, quên mất lúc thấy Diêm Nguy Nhiên đột phá rời khỏi cổ cảnh thì ghen tỵ đến mức nào.

thế, ai đột phá Hóa Thần đó là chó.” Cung Hà thì thầm.

Đằng một vị sư lẳng lặng liếc .

Mục Dự Chu trợn mắt: “Được lắm, dám mắng !”

Cung Hà hì hì: “Đệ tự nhận đấy chứ?”

Thấy sư đang liều lĩnh thử giới hạn đánh, Tô Chước dứt khoát cắt quả ngọc thành ba phần đưa cho họ: “Ăn mau .”

Nàng dùng phi đao để cắt, vết cắt mịn màng, mỗi phần quả đều chia đều ba phần như tác phẩm nghệ thuật.

Không để lỡ thời cơ, ba lập tức ăn luôn phần chia.

Quả ngọc khi ăn hề cứng như khi cầm tay mà giòn ngọt mọng nước, mang hương vị chua ngọt thơm nồng giống như rượu.

Tô Chước nhớ trong ghi chép về Huyền Đạo quả miêu tả là “vị ngọt, thanh mát dễ ăn.”

Chẳng lẽ quả để lâu nên lên men ?

May mà sự biến đổi về vị ảnh hưởng quá lớn đến d.ư.ợ.c tính. Tô Chước cảm nhận Huyền Đạo quả hóa thành chất lỏng thấm đan điền, luồng khí ấm áp lan khắp tứ chi bách hài.

Khí lưu chuyển một vòng đó tiến thức hải. Trong chốc lát, trời đất biến sắc, thần thức dậy sóng, thần hồn màu vàng kim trong ý thức nàng trỗi dậy gió mà nổi, quét sạch cả ý niệm.

Tô Chước xếp bằng đất, nhưng theo bản năng đưa tay che mắt.

Các sư giật , về phía nàng.

Cung Hà và Mục Dự Chu thì , chỉ nàng phản ứng khác lạ.

May Tô Chước nhanh chóng tỉnh táo , sắc mặt bình thản bỏ tay xuống.

Câu đầu tiên khi nàng mở mắt là: “Quả để lâu quá ?”

Mông Nghiệp nhíu mày hỏi: “Có vấn đề ?”

Tô Chước lắc đầu: “Chỉ là mùi vị đúng, giống như lên men.”

Có chút kỳ quặc.

“Không , linh quả dễ hỏng như . Chỉ là ít từng ăn nên miêu tả về mùi vị trong sách đầy đủ.” Mông Nghiệp ấn vai nàng kiểm tra kỹ linh mạch, tiếp: “Không vấn đề gì, d.ư.ợ.c lực vẫn tiêu hóa hết… thức hải cũng tăng trưởng .”

Hắn sang về phía Đại sư xin ý kiến, Tần Dĩ Luật khẽ gật đầu.

, Tô Chước cũng yên tâm hơn. Dù ngoài vị lạ , thứ khác đều .

 

Loading...