Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 451: Đã thay đổi
Cập nhật lúc: 2025-12-18 11:32:11
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong cổ cảnh, Tô Chước đ.á.n.h giá đám chắn đường cửa tiên cung, một đám tu sĩ Tiên tộc huấn luyện bài bản, tu vi thấp nhất cũng đạt Hóa Thần cảnh, còn những kẻ mà nàng thấu tu vi rõ ràng bước Xuất Khiếu cảnh.
“Người của Nhạc tộc cũng tới , chút phiền toái.” Ngu Hồng Vũ thấp giọng , song giọng điệu chẳng hề lộ vẻ lo lắng gì.
Kẻ đại diện lên tiếng bên phía Nhạc tộc vấn tóc bằng ngọc quan, mặc thanh y đeo mộc kiếm, tướng mạo ôn hòa, giọng điệu cũng quen: “Nghe chư vị lấy Huyền Đạo thụ, thật khiến hâm mộ.”
“Đợi thêm lát nữa hãy hâm mộ.” Nghê Truyền Vân tiến lên hai bước, nhẹ : “Tiên cung ở ngay mắt, chớ để lỡ cơ hội.”
Kiếm Tu áo xanh : “Đạo hữu nên tỏ chút thành ý chứ.”
“Thành ý?” Nghê Truyền Vân thuận miêng đáp: “Chẳng lẽ là nợ ngươi một ân tình?”
Kiếm Tu nở nụ khó hiểu: “Nếu lời giữ lời thì dĩ nhiên thành vấn đề.”
Nghê Truyền Vân còn kịp đáp, tiếng quát khẽ đầy mất kiên nhẫn của thiếu niên vang lên: “Ta đồng ý!”
Mọi đều qua.
Một thiếu niên mặc cẩm y liếc mắt nam t.ử áo xanh một cái, kim bào của thiếu niên thêu giao long, rõ ràng phận tôn quý, gương mặt trẻ tuổi thoáng trầm xuống, dường như hài lòng với tác phong do dự của phe .
Nghê Truyền Vân khẽ nhướng mày: “Người là ai ?”
Giọng điệu lơ đãng của khiến sắc mặt thiếu niên trầm xuống, Kiếm Tu áo xanh dù mất thể diện, nhưng mặt vẫn chút đổi gì: “Thế t.ử của tộc .”
Thế tử?!
Ngu Hồng Vũ bừng tỉnh: “Thì chính là Nhạc Thao.”
Tô Chước: “Sư ngay cả cũng ?”
Ngu Hồng Vũ đáp như lẽ dĩ nhiên: “Mộc kiếm của Nhạc tộc vang danh khắp Thiên Nhân giới, khó lắm mới lập thế tử, cả giới đều .”
“Lão Tam, rốt cuộc là phe nào ?” Lý Đoạn Xuyên bĩu môi.
Ngu Hồng Vũ liếc một cái: “Biết trăm trận trăm thắng, nhận thì đ.á.n.h kiểu gì, cắm đầu liều mạng ?”
Lý Đoạn Xuyên thể hiểu nổi: “Đối phó với tên tiểu t.ử mà cần liều mạng ?”
Lời trò chuyện của mấy họ truyền ngoài, song Nhạc Thao lúc cũng đoán rằng phần lớn đều đang thảo luận về , tầm mắt quét qua vài bên thần tông.
Kiếm Tu áo xanh dường như thấy gì đó, híp mắt : “Không nên vì chuyện nhỏ mà tổn hại đến hòa khí, chi bằng tộc phái một vị trưởng lão giao đấu một trận định thắng bại với quý tông, nếu quý tông thắng, tộc sẽ quấy rầy nữa, nếu tộc thắng, thì quý tông giao mười Huyền Đạo quả là .”
Nghê Truyền Vân khẽ gật đầu: “Cũng .”
Lúc , Nhạc Thao tiến lên vài bước, trong ánh mắt vài phần kiên quyết: “Để .”
Mấy vị tu sĩ đều lộ vẻ tán thành, Kiếm Tu áo xanh cũng thoáng khó xử, chốc lát , Nhạc tộc thương nghị , thanh niên khổ : “Nếu thế t.ử xuất chiến, phiền quý tông cử một cùng tuổi.”
Nhạc Thao dung mạo trông còn trẻ, nhưng rõ ràng tu vi thành tựu từ sớm.
Người trong Nhạc tộc đều rõ, thế t.ử từ nhỏ ca tụng là nhân tài hiếm , nhưng lời tán thưởng của lão tổ vẫn còn vế : “Ngoại trừ…”
Sau chữ “ngoại trừ” , chính là tên một trong Kiếp Thiên giới.
Năm dài tháng rộng, điều dần trở thành chấp niệm, Nhạc tộc nhiều bại trận tay của Kiếp Thiên giới, lời răn của lão tổ biến thành phản tác dụng, Nhạc Thao tin ma quỷ.
Nếu trẻ đấu với trẻ, Tô Chước đương nhiên xung trận, giờ phút đang gấp rút, luận về tốc chiến tốc thắng thì nàng chính là chuyên gia.
Nhạc Thao dùng mộc kiếm, mà cầm một thanh trường thương, trường thương nặng nề xẹt qua khí lập tức vang lên tiếng nổ nhẹ.
Linh lực bất ngờ ngưng tụ, lưng như dị tượng lờ mờ hiện lên, rực rỡ chói mắt, khí tức như sông lớn biển sâu, cuồn cuộn trút xuống.
Thương thế màu xanh bao trùm uy áp nặng nề, một thương ập đến!
Tô Chước nhớ đến trường thương của Hoàn Miểu, mắt nheo , trường kiếm trong tay rút một tấc, kiếm khí trong suốt lóe lên.
Ầm!
Ngay khi kiếm khí chẻ đôi thương thế, kiếm trong tay Tô Chước xuất khỏi vỏ.
Kiếm phong lướt qua tạo thành một vòng cung tầm thường, kiếm khí xẹt qua, bay thẳng về phía mũi thương đang đ.â.m tới nàng.
Kiếm khí còn chạm tới, Tô Chước đ.â.m một kiếm nữa, dường như chẳng hề e ngại lợi thế cách của trường thương, Kiếm Ý đáng sợ đến mức khiến lạnh sống lưng.
Nhạc Thao nhận nguy hiểm, nhưng kịp né tránh, chỉ còn cách dùng thương thế ngăn đỡ.
“Thế tử!”
Một vạt áo bào chợt xuất hiện, một tu sĩ trung niên lập tức hoán vị trí với Nhạc Thao, tay áo phất qua cản thế kiếm, uy áp Xuất Khiếu cảnh lập tức bùng phát.
Ầm ầm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-451-da-thay-doi.html.]
Thu Vũ Miên Miên
Tiếng nổ vang dội, vị tu sĩ Xuất Khiếu cảnh vội lùi về hơn trăm trượng, kinh ngạc Tô Chước.
Đường của kiếm khí tựa như xé rách, lộ vết tích vặn vẹo tựa gian nhiễu loạn.
Vị tu sĩ Xuất Khiếu ứng chiến một kiếm tiếp theo một lời, trái là đám tu sĩ khác của Nhạc tộc phản ứng : “Kiếm Tôn!”
Kiếm Tôn!
Sắc mặt Nhạc Thao càng thêm khó coi, trận cho dù thua cũng ai trách , nhưng ngay cả một chiêu cũng đỡ nổi, thì dù bình an vô sự rời sân thì cũng mất mặt.
Tô Chước cau mày, đạo tắc của đối phương hình dáng, nàng còn tưởng thể đ.á.n.h một trận.
“Các ngươi đang mượn đao g.i.ế.c ?” Đảo mắt qua ánh mắt kinh hãi của đám tu sĩ Tiên tộc, Tô Chước cảm thấy bản gài, nếu nàng xuất kiếm nhanh thêm một chút, thì tên thế t.ử thành c.h.ế.t . Trước lúc trận sư ám chỉ rằng nàng đừng trực tiếp g.i.ế.c , nàng ngờ đối phương yếu đến .
Nghê Truyền Vân như bọn họ: “Sư đạo hữu dạy dỗ tộc , cũng coi như dễ dàng gì, đạo hữu lòng ?”
“Bái phục.” Thanh niên áo xanh khẽ, đưa tay về phía cửa cung: “Mời đạo hữu.”
Mấy lướt cổng tiên cung.
Đám Nhạc tộc lập tức .
Kiếm Tu áo xanh về phía tu sĩ Xuất Khiếu cảnh tiếp một kiếm của Tô Chước, tu sĩ nọ giọng run run, cuối cùng cũng gỡ bỏ lớp ngụy trang, lộ vết thương sâu hoắm đến tận xương nơi cánh tay : “Là... Đạo Tôn cảnh!”
Kiếm Tôn chia thành Phàm Tôn cảnh, Chân Tôn cảnh, Đạo Tôn cảnh, và Chí Tôn cảnh, một Đạo Tôn cảnh tuổi còn nhỏ như thế, nàng thể trở thành Kiếm Tiên thì cũng chẳng ai tin.
Đặt ở Thiên Nhân giới thì đây chính là yêu nghiệt cấp bậc t.ử truyền của tiên nhân!
Hô hấp của Nhạc Thao dồn dập, phun một ngụm m.á.u bầm, ánh mắt trở nên ảm đạm.
“Cứ nhận thua như ?” Kiếm Tu áo xanh từ cao xuống, giọng mang theo sự châm chọc.
Nhạc Thao nghiến răng : “Không .”
Kiếm Tu áo xanh đá một cái, giận dữ : “Còn cứng miệng! Lão t.ử dùng ân tình đổi lấy một bài học cho ngươi, ngươi nhét hết đầu ch.ó !”
“Kiếm Tu Đạo Tôn cảnh mà ngươi cũng đấu? Lấy đầu ngươi để đỡ chắc?”
“Đây mới chỉ là nhỏ tuổi nhất đó, còn mấy lão già , ngươi để ai lên đánh? Định đến Tiên Vực mời tiên nhân !”
Nhạc Thao: “Bọn họ cũng dám g.i.ế.c !”
Kiếm Tu áo xanh hận rèn sắt thành thép, giơ mộc kiếm lên: “Nếu , hôm nay sẽ thanh lý môn hộ.”
Nhạc Thao vội vàng : “Ta phục !”
Đám tu sĩ Nhạc tộc: “…”
Trong lúc Nhạc tộc đang giáo huấn thế t.ử nhà , bên phía tiên cung lục tục đến nơi.
Huyền Môn giả nơi xa thể che mắt tất cả các thế lực, song các đại thế lực cũng chẳng ý định vạch trần.
Kẻ khác trì hoãn, là điều lợi cho bọn họ.
Bước tiên cung nguy nga tráng lệ, Nghê Truyền Vân tiếc nuối : “Nếu lão Tam đột phá Xuất Khiếu cảnh, thì cũng đến mức kéo dài lâu như .”
“…” Ngu Hồng Vũ trầm mặc vài giây, nụ mang theo chút suy sụp: “Đệ còn trẻ, vội như các .”
Nghê Truyền Vân đổi sắc mặt một cái: “Ta nhớ trong tay Giang sư thúc một đạo Thượng Cổ tàn trận, sư phụ định chờ khi đột phá sẽ đổi lấy cho .”
Ngu Hồng Vũ về phía , ánh mắt vốn đờ đẫn vô hồn bỗng sáng lên niềm tin: “Thật ?”
Nghê Truyền Vân gật đầu.
Ngu Hồng Vũ : “Vậy thì nhanh chóng tìm xong thứ cần tìm về, chỗ thích hợp để đột phá.”
Nghê Truyền Vân: “…”
Ngu Hồng Vũ đầu sư sư : “Tản tìm, tốc chiến tốc thắng.”
Ánh mắt Lý Đoạn Xuyên đầy trách móc: “Hai cả đám tìm đến c.h.ế.t hả?”
Nghê Truyền Vân chậm rãi lắc đầu: “Sư , vẫn hiểu.”
Hắn vốn cũng là kẻ lười tu luyện, chỉ đành bận chút chuyện khác để sư phụ khỏi phát hiện, nhưng khi đó sư nền nên cái sự lười biếng của cũng lộ rõ mấy.
kể từ khi sư kéo mấy sư nhỏ tuổi luyện tới Hóa Thần cảnh, thì tình hình đổi .
Lý Đoạn Xuyên cũng thấy tình hình nghiêm trọng.
Bởi vì kế tiếp sẽ tới lượt .