Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 452: Vẽ bánh

Cập nhật lúc: 2025-12-18 11:32:29
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tường cung cao vút, đèn đuốc sáng trưng, đại điện lộng lẫy vàng son, nhưng lúc ai còn tâm trí thưởng ngoạn, thần thức của tu sĩ lướt qua đại điện, thỉnh thoảng khí tức rơi xuống, đều mang theo vẻ vội vã hối hả.

Thế trận linh lực hùng hậu lan tỏa , một tòa đại điện ở trung tâm bất ngờ bùng nổ xung đột, uy áp kinh vang lên âm thanh rạn nứt giòn giã, vô vật dụng hóa thành tro bụi, song tòa cung điện nguy nga vẫn vững lay chuyển.

Tô Chước ngang qua một gian thiên điện, các tu sĩ bên trong đang giao chiến kịch liệt thể phân tâm, linh lực tung hoành, cho kẻ khác bước nửa bước.

Bức tường bên trong điện đầy các hốc tường lớn nhỏ khác , đặt đủ các pho tượng sặc sỡ đa dạng kiểu dáng, án thờ ánh sáng mờ mờ của trận pháp quấn quanh, bao phủ lấy chân đèn bằng đồng thau và lễ vật tỏa tiên quang rực rỡ.

Tô Chước dừng cửa cung một lát, bỗng cảm giác quanh khí tức đang tiến gần.

Cung Hà lơ lửng bên cạnh nàng, trong điện một cái, đối mắt với nàng.

Chỉ trong chớp mắt.

Linh khí trong điện trở nên hỗn loạn, khí cơ mờ mịt, Tô Chước khẽ nhún chân, lướt trong.

Tu sĩ đang hỗn chiến trong điện đương nhiên thể để khác ngư ông đắc lợi, lập tức nhào về phía án thờ.

Ầm!

Tô Chước tiến về phía án thờ, mà vươn tay chộp tường bên, hộ trận hốc thờ vỡ nát đầu ngón tay nàng, pho tượng bên trong phát tiếng rắc rắc, xoay cổ nàng, đôi mắt lóe lên kim quang.

Nàng đoạt lấy chiếc bình lưu ly nhỏ nhắn trong tay pho tượng, hình lóe lên tránh khỏi phạm vi quét của kim quang , ánh mắt chuyển động quét qua trung, để một vệt kim quang chói mắt gạch ngọc đất, lập tức khiến gạch đá nứt .

Tu sĩ trong thiên điện ngày càng nhiều, Tô Chước nấn ná nữa, ảnh lập tức lao ngoài cửa điện.

Chiếc bình lưu ly trong tay nàng nhẹ, bình trong suốt chạm khắc hoa văn phù điêu phức tạp, bên trong trống rỗng, dùng thần thức cũng gì.

Thật trông bình thường.

Cung Hà đang mái cong của đại điện bên cạnh, thấy nàng thì thu tay , khí tức u ám trong thiên điện lập tức biến mất.

Thần thức của các tu sĩ bỗng sáng tỏ, trận hỗn chiến trong điện nháy mắt bùng nổ kịch liệt gấp bội.

“Cái là gì ?” Tô Chước lúc kịp hỏi kỹ, giờ cướp thì mới thời gian lên tiếng.

“Ta cũng .” Cung Hà nhận lấy chiếc bình lưu ly, lật tới lật lui ngắm nghía vài lượt, rầu rĩ : “Xem hiểu, cảm giác đây là thứ .”

Nhìn hiểu thì để lát nữa mang cho Tam sư xem là .

Tô Chước cũng vội: “Sư giữ lấy, xem Ngự Hoa Viên.”

“Được, qua đầu bên xem xem.” Cung Hà chỉ về một tòa đài cao phía .

Bên trong tiên cung cất giữ vô bảo vật, Tô Chước ngự hướng về phía Ngự Hoa Viên, nhưng vẫn thấy thứ gì ý, trong lòng chỉ nghĩ tìm Huyền Đạo thụ để trò chuyện.

Huyền Đạo thụ chắc chắn đồ .

Tỳ Hưu ăn xong Huyền Đạo quả thì lăn ngủ, thế là thiếu một sinh linh thể giao tiếp với Huyền Đạo thụ, mà cây đó vẫn luôn thờ ơ hờ hững với Tô Chước, nên nàng đành nhờ Ngọc Môn Khô Kinh tìm Huyền Đạo thụ trò chuyện giúp.

Thu Vũ Miên Miên

Tiên cung càng lúc càng hỗn loạn, tình hình trong Ngự Hoa Viên là giằng co gay gắt nhất, một gốc linh d.ư.ợ.c liên tục đổi chủ, m.á.u tươi của tu sĩ nhuộm đỏ linh thổ, những linh d.ư.ợ.c bản lĩnh thì sớm thi triển thần thông trốn .

Tô Chước từ xa về hướng , cuối cùng cũng tin tức Ngọc Môn Khô Kinh truyền rõ ràng.

“Nhược Mộc.”

Tên “Nhược Mộc” , thể là Thần thụ trong truyền thuyết, cũng thể là do khác biệt về ngôn ngữ nên những linh d.ư.ợ.c khác tên gọi giống , nhưng nếu là thứ thể khiến Huyền Đạo thụ bận tâm, thì chắc chắn đơn giản.

Trong tiên cung, cơ duyên vẫn khám phá hết, cuộc hỗn chiến hủy thiên diệt địa của các đại năng vẫn thực sự nổ , bảo vật thể lay động lòng nhất định vẫn xuất hiện.

“Trong Huyền giới Nhược Mộc?” Tô Chước tìm cách dùng ngọc bài liên lạc với Tam sư .

“Có một gốc Thần mộc trấn cung, Nhược Mộc là cách gọi của Huyền giới đối với Thần mộc.”

Ngu Hồng Vũ đáp : “Năm xưa Huyền giới suy tàn, khí vận lụi bại, đủ để kiệt quệ Dược Vương khí vận tương liên.”

Ý trong lời là, lẽ c.h.ế.t .

Tô Chước mục đích của Tam sư đến đây là vì càn quét Tàng Kinh Các trong tiên cung, chứ vì mấy thứ bảo vật lộ rõ bên ngoài .

Nhìn thoáng qua chiến cục ngày càng t.h.ả.m thiết tại Ngự Hoa Viên, Tô Chước cũng chen góp vui, lướt về phía dòng sông uốn lượn trong cung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-452-ve-banh.html.]

Trong tiên cung một dòng sông rộng lớn, chia cung điện thành tiền điện và hậu điện, tiền điện trang nghiêm hùng vĩ, hậu điện thanh nhã tinh tế hơn.

Tương truyền Nhược Mộc sinh trưởng trong nước, nhưng khu vực quanh con sông chẳng thấy bóng dáng một đại thụ nào.

Dòng nước mặt sông chảy êm đềm, trong vắt thấy đáy, rong rêu um tùm mọc thành bụi, cá bơi lội trong sông đều là linh ngư bình thường, tuổi thọ ngắn ngủi, thể khai trí tu hành, chắc ngoài việc ăn ngon hơn chút thì chẳng gì đặc biệt.

Tô Chước bỗng chú ý điều gì đó, dừng bước quan sát một lát: “Ồ? Có con màu hồng kìa.”

Một con cá nhỏ màu hồng, đầu mọc sáu chiếc xúc tu mềm mại, còn bốn cái chân, rõ ràng là loài kỳ nhông cực hiếm trong Tu Tiên giới.

Ngay cả ở Kiếp Thiên giới cũng từng thấy.

Tô Chước quyết định đem giống loài quý hiếm về nuôi.

Nàng khẽ động ngón tay, dòng nước bao bọc lấy con kỳ nhông đó, nhưng còn hiện lên mặt nước thì con kỳ nhông đó biến mất ngay giữa chừng.

“Thì là đang giấu tài.”

Tô Chước vốn định thôi, nhưng Ngọc Môn Khô Kinh đột nhiên kích động :

“Nhược Mộc! Nó chính là Nhược Mộc!”

“Thật giả thế?” Dù Tô Chước quen với đủ loại biến hóa lường của cổ dược, lúc cũng trầm mặc một lát.

Cây mà biến thành cá thì đúng là trừu tượng thật.

Tô Chước điều khả năng là sự thật, dù nó trông chỉ như một sinh vật nhỏ bé thể tu luyện, bóp cái là c.h.ế.t, kinh mạch và huyết nhục đều yếu ớt. bản lĩnh của Thần mộc càng khó đoán hơn cả Cổ Dược Vương, việc đổi hình dạng để che mắt nàng cũng gì khó.

Chỉ cần nó biến thành một con cá bình thường, Tô Chước cũng chẳng thể phát hiện.

“Nó cố ý thu hút , chắc chắn là theo .” Tô Chước thấp giọng khẳng định.

Nhược Mộc: “…”

Tự tin là , nhưng hành động của Tô Chước thực tế, nàng lập tức gọi các sư đến bắt cá.

“Nhược Mộc ở ? Ngươi thể khuyên nó theo bọn một cách êm ? Động tay động chân thì mất hòa khí lắm.”

Tô Chước truyền ý niệm với Huyền Đạo thụ: “Đã đến thì giúp bọn thêm nữa , sẽ tìm cho ngươi địa mạch nhất, một chỗ đủ thì hai chỗ, địa mạch ở Thiên giới thế nào ngươi còn ?”

Thấy Huyền Đạo thụ vẫn im lặng, Tô Chước đe dọa: “Đừng ép cầu xin ngươi.”

Tiểu Kiếm khe khẽ : “Bảo Tỳ Hưu lời thế, thì là sủng vật giống chủ nhân.”

Tô Chước điềm nhiên : “Thế chẳng , thời thế thì cái gì cũng .”

Vừa dứt lời, Huyền Đạo thụ bất ngờ lên tiếng: “Hai chỗ thì hai chỗ.”

Tô Chước khẽ : “Được.”

Tiểu Kiếm: “…”

Một luồng ánh sáng màu xanh ngọc mờ nhạt như sợi tơ luồn trong nước, lát một ý niệm truyền đến Tô Chước: “Nhược Mộc cũng địa mạch, cần nhiều nhiều.”

“Khi mượn lực của Nhược Mộc tổn hại bản thể của nó.”

“Nó cần Thái Nhất chân khí.”

Huyền Đạo thụ đưa ba điều kiện, Tô Chước vẽ bánh cũng thành thục: “Được thôi.”

Huyền Đạo thụ cũng tin thật, dù nó vứt cả đống quả cũng chẳng ai thèm nhặt, đến khi Tỳ Hưu ăn no mới chú ý, nó ở Huyền giới bao năm cũng từng thấy cảnh .

Đám Nhân tộc nhất định nhiều gia tài, giống như lời con Tỳ Hưu ăn đến mập ú .

Con kỳ nhông nhỏ bò lên bờ, Tô Chước vội giấu nó trong tay áo rộng của pháp y.

, chúng Thái Nhất chân khí ?” Sau khi vẽ bánh xong, Tô Chước dùng ngọc bài truyền âm hỏi Ngu Hồng Vũ, thật nàng cũng rõ Thái Nhất chân khí là thứ gì.

Ngu Hồng Vũ đáp đương nhiên: “Không .”

 

Loading...