Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 453: Lối ra
Cập nhật lúc: 2025-12-18 11:32:42
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không , bây giờ thì sẽ .” Sau khi nhận câu trả lời, Tô Chước cũng lấy gì phiền lòng, điều kiện thì nghĩ cách tạo điều kiện. So với độ hiếm của Thần mộc trong một giới, mấy thứ chẳng đáng là gì.
Các sư đến nhanh, nhưng nhanh bằng tốc độ Tô Chước vẽ bánh để dụ Nhược Mộc.
Nghê Truyền Vân mới hành tung của Nhược Mộc lập tức chạy đến bên bờ sông, thấy Tô Chước : “Không , sư , Nhược Mộc giờ là của chúng .”
“Dễ thế cơ .” Nghê Truyền Vân cũng nghi ngờ gì, chỉ là trong lòng thấy quen, đối với bọn họ, chuyện đ.á.n.h với mấy tên Xuất Khiếu cảnh chỉ để tranh giành một Huyền Đạo quả như khi ở cổ cảnh Hải Trung Tủy mới gọi là bình thường.
Có lẽ vì Tỳ Hưu hội tụ tạo hóa của Huyền Mông giới mà sinh , là một sự tồn tại mang phận thụy thú, các linh vật khác sẽ vô thức đến cận, cũng giúp họ tiết kiệm ít công sức.
Nói cách khác, sư thể nuôi thụy thú... chính là điềm lành trong các điềm lành.
“Haiz, cày thì cày .” Nghê Truyền Vân một nữa phát hiện, việc Tam sư một lòng khuyên sư phụ thu nhận sư cũng lý, nếu sư ép bọn họ cố gắng, nhất định là đạo lý của nàng.
“Gì cơ?” Tô Chước hiểu , đề tài chuyển nhanh như gió .
“Không gì.” Nghê Truyền Vân xua tay, cảm khái: “Tu sĩ ngoài tu luyện thì còn gì nữa, đúng sư ?”
Tô Chước: “…”
Có vẻ Nhị sư ý kiến gì đó với việc tu luyện thì .
“Lão Tam, xem, cái là gì?” Cung Hà cứ vô tình tìm thấy bảo vật một cách khó hiểu, đối với thể chất tầm bảo hết sức bình thường như Tô Chước, Cung Hà cũng chẳng mấy để tâm, cầm chiếc bình lưu ly mà và Tô Chước lấy đó đưa cho Ngu Hồng Vũ xem.
Ngu Hồng Vũ đến muộn hơn một chút, trông vẻ cũng thu hoạch kha khá, mặt vẫn mang theo ý nhàn nhạt, nhận lấy chiếc bình lưu ly, ánh mắt vẻ hờ hững.
Trên bình khắc các phù văn mềm mại, nét chữ thẳng tắp, Ngu Hồng Vũ nheo mắt, gì mà truyền âm cho đồng môn: “Trên đó ‘Thái Nhất’.”
Tô Chước Ngu Hồng Vũ còn hết, nhưng chỉ tiết lộ bấy nhiêu tin tức cũng đủ rõ, chiếc bình trông bình thường, giống như bình đựng chất lỏng, nhưng kỹ nét giống bình ngọc mà các tu sĩ dùng để thu linh khí, chỉ khác về chất liệu.
Nghe xong lời của Ngu Hồng Vũ, Tần Dĩ Luật giật .
Ngu Hồng Vũ cúi mắt chăm chú hoa văn bình lưu ly, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua: “Phù văn bình cắt đứt thiên cơ, nếu hủy từ lâu… chắc rằng là đồ thật .”
“Vật lấy từ ?” Ngu Hồng Vũ hỏi.
“Trong một thiên điện ở phía đông.” Cung Hà đáp: “Trên tường chín mươi sáu pho tượng thần, nhưng bình lưu ly như thế thì chỉ một chiếc, thấy nó bình thường gì lạ là ngay nó là đồ .”
Ngu Hồng Vũ lắc đầu: “Trực giác của cũng thật là. Trong điện trận pháp phù văn gì đặc biệt ?”
Cung Hà vốn bước , chỉ ở cửa liếc một cái, thật thà : “Ta chẳng kỹ.”
Tô Chước nghĩ nghĩ: “Trên tường kinh văn, mang theo Lưu Ảnh châu, nhưng chắc nhớ rõ.”
Khi nàng giành lấy chiếc bình lưu ly cũng ý thức đến, chỉ thừa lúc Cung Hà yểm hộ mà thừa nước đục thả câu, nên cũng ở lâu, nếu sớm là đồ hữu dụng thì ghi nhớ hết mấy món đồ tường .
Khi tòa đại điện , bên trong còn ai, các vật dụng kết cấu vững chắc và kích thước nặng nề vẫn còn nguyên chỗ cũ, nhưng các tượng thần tường dọn sạch.
Những bức bích họa khắc tường bong từng mảng, nhưng may là kinh văn bằng nét mực đậm vẫn còn rõ ràng, chỉ phủ lên một lớp bụi mỏng, là những mảnh vụn để hỗn chiến.
Ngu Hồng Vũ một vòng trong điện, chân dẫm lên linh quang nhàn nhạt, phần tiếc nuối : “Hôm nay kịp xem kỹ, để .”
Hắn giơ tay lên, một thiên điện nhỏ bằng kim quang lóe lên trong tay biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-453-loi-ra.html.]
“Đến lúc .” Tần Dĩ Luật cũng .
Cơ duyên Vân Trung đảo chỉ , nhưng những truyền thừa còn còn sức hấp dẫn quá lớn với bọn họ, chi bằng nhanh chóng mang những bảo vật thu về thì hơn.
Trong lòng Tô Chước chợt động, chẳng hiểu bỗng nhớ tới ngọc giản truyền tống mà nàng từng nhận từ tay Nhiếp Chính Vương, khi nàng lấy nó , ngọc giản đang phát linh quang nhàn nhạt, dường như đang cảm ứng.
“Đáng tiếc thật.” Tô Chước với vẻ bất đắc dĩ: “Đại năng bên ngoài Vân Trung đảo thần thức bất phàm, dùng ngọc giản truyền tống ngoài thì cũng sẽ đuổi kịp.”
Huống hồ, đều rời khỏi bằng lối thông thường, mỗi nàng truyền tống thì quá gây chú ý, liếc mắt mấy cái thì đúng là bất thường.
Mà quan sát, phát hiện Huyền Đạo thụ và Nhược Mộc đều ở nàng, cướp thì thật thất lễ.
Kỳ thực lúc nàng cũng ngờ thể lang thang từ cổ cảnh Hải Trung Tủy đến tận Vân Trung đảo, giờ thì những thế lực từng âm thầm đe dọa bọn họ đều chẳng buồn để tâm đến những gì xảy trong cổ cảnh Hải Trung Tủy nữa.
Thu Vũ Miên Miên
Một tia linh quang lúc ẩn lúc hiện lướt qua bầu trời tiên cung, ở nơi nào khí tức bảo vật ẩn hiện, thần thức của vị tu sĩ cường hãn lập tức bám theo dai dẳng.
Tô Chước theo các sư rời khỏi tiên cung, giữa những ngọn đồi mênh m.ô.n.g bất tận, thỉnh thoảng thấp thoáng bóng dáng của các tu sĩ.
Tốc độ ngự của bọn họ cực nhanh, Tần Dĩ Luật cầm kiếm mở đường, khi kẻ mai phục xuất hiện, kiếm khí của lập tức trở nên mãnh liệt và sắc bén, ai cản nổi.
Tiếng rít chói tai và tiếng nổ vang lên dứt trong cổ cảnh, m.á.u tươi và tàn hồn lưa thưa lướt ngang qua bên Tô Chước.
Lối của Vân Trung đảo từ từ d.a.o động, tầng tầng lớp lớp mây tụ giống như một chiếc thang dẫn lên trời, tan vỡ ngưng tụ kiếm khí, cứ thế lặp lặp .
“Đi!”
Trong tiếng quát trầm thấp chẳng rõ từ ai phát , Tô Chước cuối cùng cũng đặt chân lên lối .
Dao động gian cuốn lấy tà áo nàng, Tô Chước hề chớp mắt, chỉ vài khoảnh khắc , tầm mắt nàng cuối cùng cũng trở nên rõ ràng, chân vững nhưng ánh vẫn khỏi choáng ngợp.
Nhiều quá.
Trên mặt đất đen nghịt đầu , tộc tu mặc pháp y cùng một kiểu chế tác, cũng đạo binh giáp sĩ khoác giáp kiên cố, vô phi chu khổng lồ che kín ánh mặt trời, đổ bóng đen dày đặc lên mặt đất.
Uy áp vô hình đến từ bốn phương tám hướng, nhưng chẳng thể tìm nguồn gốc, như từ nơi hư cực cao đổ xuống.
Tô Chước nắm chặt chuôi kiếm, thần thức bỗng trống rỗng trong chốc lát, tiếng ồn hỗn loạn xung quanh như biến mất, thế gian dường như chỉ còn một nàng.
Trong thần thức của nàng dường như xuất hiện vô ngôi , tuy rõ ràng ở xa, nhưng cảm giác nó mang đến là ánh xa dịu dàng vô hại, mà giống như ánh mặt trời đang rực cháy mãnh liệt. Nếu nhờ sự cân bằng mong manh giữa những mối uy h.i.ế.p , thì chỉ một ngôi thôi cũng đủ hủy diệt nàng .
“Nhược Mộc ở trong tay ngươi?”
Ý thức Tô Chước dần tỉnh táo, nhưng điều khiến nàng bất ngờ là bản uy áp từ lời ảnh hưởng, giọng uy nghiêm tột độ, nhưng như một lớp màng dày chắn , rơi tai nàng chỉ còn vỏ ngoài dữ dằn mà bên trong mềm yếu.
Nàng chỉ chú ý tới tiếng đao vang lên cùng lúc với câu hỏi .
Tiếng đao vang khắp trời đất, khiến tinh thần chấn động, xét riêng về âm thanh thì thanh thoát mà ngược phần trầm đục, giống như một thanh đao lâu rút khỏi vỏ.
Còn giọng của một nữ t.ử vang lên rõ ràng, sự kiêu ngạo cao cao tại thượng hệt như lưỡi đao : “Liên quan gì đến ngươi?”