Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 454: Linh mộc
Cập nhật lúc: 2025-12-18 11:33:13
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi khỏi nín thở, nhưng bầu trời truyền đến âm thanh nào nữa.
Tô Chước muộn màng nhận âm thanh phát từ Nhiếp Chính Vương của Tiên triều.
Nói thì cũng kỳ lạ, Nhiếp Chính Vương của Nam Chu Tiên triều uy thế vô cùng, còn hoàng đế chút cảm giác tồn tại nào.
nếu từng thấy Nhiếp Chính Vương tay thì sẽ còn cảm thấy kỳ lạ nữa, cảm giác áp bức như , ai thể chú ý đến những khác.
Chẳng bao lâu , một nữ t.ử trong trang phục lộng lẫy xuất hiện mặt Tô Chước, chiếc mặt nạ tinh xảo che khuôn mặt của nàng , nàng cất giọng lạnh nhạt hỏi: “Các ngươi gì mà khiến Vân Trung đảo mở cửa sớm như ?”
Tô Chước liếc sư một cái, đáp : “Chỉ là phá hủy một trận pháp, ngoài gì cả.”
Từ cổ cảnh Hải Trung Tủy đến Vân Trung đảo, thông đạo mà bọn họ tìm là một cổ trận, vì giải nên chỉ thể dùng sức mạnh phá hủy, Vân Trung đảo là ảnh hưởng bởi chuyện là một ý chí nào khác can thiệp.
“Ừ.” Nhiếp Chính Vương nhẹ gật đầu: “Thành Điện chủ thời gian, để đến đưa đám đưa các ngươi ngoài.”
“Kiếp Thiên giới quá xa, sẽ đưa các ngươi đến Linh Tê cảnh, ngoan ngoãn đợi đến đón các ngươi.”
“Vâng.” Dưới uy áp của Nhiếp Chính Vương, Tô Chước kịp suy nghĩ, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu.
Nữ t.ử nhẹ nhàng đưa tay lên trung ấn xuống, Tô Chước đột nhiên phát hiện ngoài sư , những khác đều thấy nữa, mặt xuất hiện một con đường sáng rực nhưng hư vô.
“Không Gian thông đạo.” Ngu Hồng Vũ lên tiếng: “Phải mau qua thôi.”
Trước đây Tô Chước về nó, nhưng đây là đầu tiên nàng tự qua Không Gian thông đạo, đây, sư phụ và sư nương khi đưa truyền tống đều trực tiếp xách họ qua.
Cũng thể chỉ nàng là xách như .
Hóa cách truyền tống của những bậc đại lão khác thật sự là mở đường cho tự .
Bước trong Không Gian thông đạo , một bước vượt qua vô Thiên giới, nhưng Kiếp Thiên giới vẫn còn xa nơi , ngay cả Nhiếp Chính Vương cũng định cho họ trực tiếp về.
Thay vì trực tiếp dẫn sự chú ý đến Kiếp Thiên giới, tìm một nơi trung chuyển quả thực cẩn trọng hơn nhiều.
Tô Chước nghĩ trái nghĩ , bỗng nhớ câu “Liên quan gì đến ngươi” của Nhiếp Chính Vương.
… Trung chuyển gì đó chắc chắn là do nàng nghĩ nhiều , Nhiếp Chính Vương lẽ chỉ cảm thấy đưa họ đến Linh Tê cảnh thì tiện tay hơn.
Vừa , Tô Chước cũng đến đó xem thử.
Chỉ đến lúc , Tô Chước mới khẳng định, những tồn tại mà nàng mơ hồ cảm nhận hẳn đều là Thông Thánh cảnh.
Nhiếp Chính Vương trực tiếp đưa họ đến Linh Tê cảnh, rõ ràng là sợ khác đuổi theo, điều cho thấy quy tắc của Linh Tê cảnh còn bá đạo hơn nàng đoán, ngay cả Thông Thánh cảnh cũng thể tùy tiện xâm nhập.
Theo lý mà , bí cảnh cao cấp như khi xuất hiện trong tầm mắt của tu sĩ, dù suy tàn cũng thể là sự tồn tại ít đến.
tên tuổi của nó vẫn nổi bằng Hải Trung Tủy.
Chẳng mấy chốc, họ đến gần lối , Tô Chước đặt chân xuống đất, cuối cùng nàng cũng hiểu lý do vì Linh Tê cảnh ai đoái hoài.
Bởi vì bí cảnh chỉ linh khí suy tàn, mà còn hoang vu đến cực điểm, qua thể thấy nó khác gì một sa mạc.
Ít nhất trong sa mạc còn ốc đảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-454-linh-moc.html.]
Mà bầu trời nơi đây thì u ám, giữa trời đất, ngoài sương mù xám xịt chỉ còn những đồi cát đỏ thẫm.
Tô Chước bước lớp cát đỏ, về phía nơi cao, mỗi bước đó phát âm thanh sột soạt, xa xa, ngoài sắc đỏ thì chẳng thấy gì khác, lên tới đỉnh đồi cát, thần thức thăm dò ngày càng rộng, mới chú ý đến phía xa một gốc Linh mộc cành lá thon dài.
Cách Linh mộc xa xa, một dòng suối sắp cạn khô.
Mấy đồng môn đều từng thấy nơi như , nếu nơi linh lực dồi dào một chút thì đến mức , nhưng tại đây hề dấu vết của địa mạch linh mạch, cả một vùng cổ cảnh rộng lớn cằn cỗi đến mức , gần như thể cứu vãn.
“Cát chút đặc biệt.” Lý Đoạn Xuyên nắm một nắm cát, bỏ tạp chất, chỉ còn cát đỏ kết cấu rời rạc, nhẹ nhàng bóp lập tức vỡ vụn.
“Có quen.” Tô Chước trầm tư .
“Nhớ ?” Mục Dự Chu tò mò hỏi.
Họ đều Tô Chước từng sống trong bí cảnh , thì cũng chút đặc biệt, nhưng ai ngờ rằng môi trường trong bí cảnh khắc nghiệt như .
Tô Chước đáp: “Chưa nhớ , chỉ cảm thấy thứ khá giòn.”
“Muội hỏi Linh mộc, sư , trông chừng những thứ nhé.”
Tô Chước đưa Ngọc Môn Khô Kinh, Huyền Đạo thụ, còn Nhược Mộc cho Mông Nghiệp, để sư chăm sóc, tự bước đến bên gốc Linh mộc duy nhất đó.
Linh Tê cảnh vốn nhiều linh khí, chỉ một ít linh thạch chôn gần đây để nuôi dưỡng Linh mộc, Tô Chước suy nghĩ một chút, sờ sờ vỏ cây thô ráp của Linh mộc, nhưng cảm nhận chút linh tính nào từ Linh mộc .
Đối với việc bản ký ức, từ tận đáy lòng nàng khó thể chấp nhận, dù là những lời kể từ địa vị nhất cũng thể thuyết phục nàng, nhưng mà, cảm giác quen thuộc mơ hồ khi đến đây rõ ràng.
Linh mộc mang cho nàng bất kỳ sự gợi mở nào, Tô Chước xếp bằng, chăm chú suy nghĩ, cụp mắt dõi theo những rễ cây bám chặt lan như xúc tu bạch tuộc, phía những cái cây bình thường nàng thể thấy dấu vết của côn trùng, nhưng nơi ngoài cát thì còn gì nữa.
Trước đây nàng thật sự thể sống nổi ở đây ?
Nhìn mãi mãi, nàng ảo giác rằng những hạt cát li ti đang di chuyển như những vì , khiến tâm trí nàng lơ lửng, như thể trong một khoảnh khắc vượt qua nhiều năm tháng.
Tâm trí của Tô Chước bỗng lóe lên, nhớ còn những chuyện còn nhiều hơn cả Linh Tê cảnh.
Nàng đưa đến gốc cây khi còn là một đứa trẻ chỉ gào , tỉnh ba năm trôi qua, khi nàng chạm Linh mộc, cây sẽ khô héo, thế là nàng dựa gốc cây ngủ tiếp, trong giấc mơ là vô vàn sát kiếp và cảnh khắc nghiệt khiến thể phân biệt còn sống c.h.ế.t.
Ba năm nữa trôi qua, nghiệp lực tiêu tán, nàng mang lá cây Linh mộc đến suối nước phía xa, linh tuyền tạo sinh linh đầu tiên hàng nghìn năm. Sinh linh sơ khai giống như Tô Chước, học những điều bên ngoài trong sát kiếp, cho nên nàng là dạy Lẫm Nhi chuyện, nhưng lúc đó nàng gọi Lẫm Nhi là “ ”, sống nương tựa như tỷ thật sự.
“Thì nơi thật sự ký ức của .” Tô Chước phát hiện bản thể là .
Không nàng đang tự mắng , mà thật sự nghi ngờ chủng tộc của bản .
Bởi vì nàng cũng từng lớn lên ở Linh Tê cảnh, nếu , thể Tô gia xem như một đứa trẻ căn cơ thành hình.
Thu Vũ Miên Miên
cơ thể của và ma sự khác biệt, nàng chắc chắn là một mà Thông Thánh cảnh cũng công nhận, lẽ cũng coi là Nhân tộc, chỉ là thể chất quá bình thường mà thôi.
Người đưa nàng đến đây là ai? Là thứ gì truyền tống nàng ? Nếu là Ma đạo sai khiến, gửi nàng đến đây cũng chắc là .
Cất những điều thể đoán , Tô Chước xuống lớp cát đỏ mặt đất, tâm trạng chút khác xưa.
“Chẳng trách quen thuộc như , ăn cái để lớn lên.”