Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 455: Địa Khóa

Cập nhật lúc: 2025-12-18 11:33:35
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cái gọi là cát hồng trần.” Lý Đoạn Xuyên cuối cùng cũng nhớ : “Là vật liệu để chế tạo thạch trận, chỉ là từng thấy loại cát vụn như thế .”

Khi Tô Chước chậm rãi trở về thì mấy vị sư phân tích xong thành phần của cát mặt đất.

“Thế nào ?” Cung Hà hỏi.

“Rất đói.” Tô Chước uể oải đáp.

Thu Vũ Miên Miên

Hiện tại nàng coi là tích cốc, ăn uống chỉ là để giải trí, đây là đầu tiên trong nhiều năm nàng cảm nhận cảm giác đói thực sự, cảm thấy đói vì cơ thể cần ăn uống, mà là ảnh hưởng từ những ký ức còn sót .

Trước khi nàng tu luyện, thể chất của nàng vẻ giống như phàm nhân, nhưng thực tế , nếu một đứa trẻ bình thường ở đây mấy năm c.h.ế.t đói từ lâu .

Trước đây, nàng từng nghĩ Thần mộc trong Linh Tê cảnh thể chuyện, lẽ là nàng hiểu nhầm, vì âm thanh luôn mơ hồ khó tìm. Giờ đây, nàng tìm kiếm lâu, cuối cùng xác nhận rằng Thần mộc vẫn luôn hề ý thức, cũng rõ âm thanh là sự tồn tại gì.

Nói đến đói, Lý Đoạn Xuyên nhanh mồm nhanh miệng đáp: “Nơi chắc gì ăn , sư , từ nhỏ tích cốc ?”

“Muội ăn cái .” Tô Chước chỉ cát trong tay .

“Hồi nhỏ ăn cái ?!” Mục Dự Chu cũng ngạc nhiên.

Lý Đoạn Xuyên trầm mặc, bản đúng là những cái nên .

Hắn quả thật đáng c.h.ế.t mà.

“Vậy nên giờ cơ thể .” Tô Chước để tâm, chỉ tò mò về thể chất của là gì, đồng thời cảm thấy may mắn vì hồi nhỏ từng ăn những món ngon nên kén ăn.

Lẫm Nhi từ nhỏ cần ăn uống, chỉ cần uống linh tuyền là thể lớn lên, dễ nuôi.

Hiện tại bọn họ tạm thời thể rời khỏi Linh Tê cảnh, nhưng ăn uống thì dễ dàng, trong vòng ngọc của Tô Chước nhiều đồ ăn.

ăn mừng Tô Chước tìm ký ức, các sư quyết định tự tay chuẩn đồ ăn.

Những đại tu sĩ như bọn họ lâu lâu mới cơ hội dùng bữa, thể để mất thể diện, chuẩn chút cao lương mỹ vị cũng xem là quá đáng.

Chỉ một vấn đề là lão Thất mặt.

“Sao lão Thất ở đây chứ?” Cung Hà cảm thán thứ mười.

Tô Chước xổm xuống cạnh nồi, thử nếm mùi vị, trầm mặc vài giây : “Chúng nên tự ý đổi nguyên liệu nữa.”

Nàng cảm thấy thịt dê núi tuyết hương vị đặc biệt hơn so với thịt dê trong núi rừng, nhưng chỉ đổi nguyên liệu một chút mà hương vị thành như .

Rõ ràng quy trình cũng chẳng khác là mấy.

“Thêm chút đường , thích ăn ngọt.” Mục Dự Chu vẫn ở bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ.

Cuối cùng thì chỉ món xiên nướng với gia vị và nêm nếm cố định là hương vị sai quá nhiều, trong bọn họ nhiều Kiếm Tu, ai cũng kỹ thuật d.a.o .

Nghê Truyền Vân cung cấp chân hỏa thích hợp để nướng đồ ăn, giờ đây dù lửa mạnh đến , cũng thể dễ dàng điều khiển, chắc chắn thể gây cháy cả một dãy núi chỉ vì nấu ăn.

Trong lúc ăn uống, một giọng đột nhiên truyền đến: “Các ngươi đang ?”

Giọng điệu của Lạc Thương Sơn vẻ nghiêm khắc, đột ngột xuất hiện trong tai .

Tô Chước ngẩn một chút, đó nhận đang lười biếng khi tu luyện, cũng chẳng đang nướng thịt ở nơi cho phép đốt lửa, chút sợ hãi nào.

“Bọn con đang nướng thịt. Sư phụ ăn cùng ?” Tô Chước ân cần hỏi thăm.

“Không ăn.” Lạc Thương Sơn quyết đoán .

Chuyện giành xiên nướng với tử, đương nhiên sẽ , nhưng lúc lão Thất mặt ở đây, vẫn hiểu rõ tay nghề của đám t.ử .

Lạc Thương Sơn bớt chút thời gian đến đây để dẫn đám t.ử về nhà, mà cách cũng giống như , chỉ là tiện tay xé mở một thông đạo , bởi vì xách xuể.

Hình dáng của thông đạo thô ráp hơn nhiều so với phong cách của Nhiếp Chính Vương, gian xung quanh xoắn , dòng chảy hỗn loạn đến mức Tô Chước thể rõ mồn một, chân thì trống rỗng, may là nàng sợ độ cao.

Ra khỏi thông đạo, đến chủ phong quen thuộc của Đệ Cửu Vực.

Tâm trạng Tô Chước thả lỏng.

Nàng, Tô Chước, trở về nguyên vẹn!

Còn mang theo Ngọc Môn Khô Kinh, Huyền Đạo thụ, Nhược Mộc… tất cả đều ở trong tay sư , nàng ăn đến quên mất lấy .

“Sư , nó tìm kìa.” Mông Nghiệp đưa d.ư.ợ.c vương cho nàng, con kỳ nhông mà Nhược Mộc hóa thành cũng bò từ tay tay Tô Chước, Huyền Đạo thụ lơ lửng trong trung nghiêng trái nghiêng , tựa như đang đ.á.n.h giá môi trường xung quanh.

Diêm Nguy Nhiên tin họ về, cũng đến chủ phong: “Không tệ, tất cả đều còn sống.”

Mục Dự Chu cảm khái : “Sư , nhớ những món ăn đến mức nào ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-455-dia-khoa.html.]

Diêm Nguy Nhiên gọi sư thì ngay là chuyện gì : “Đệ nhớ .”

Mục Dự Chu từ bỏ: “Sư , bữa tối nhé?”

Diêm Nguy Nhiên lạnh lùng : “Một Hóa Thần cảnh như còn thể c.h.ế.t đói ?”

Mục Dự Chu quả quyết : “Là sư ăn.”

Diêm Nguy Nhiên: “Muội .”

Tô Chước chứng kiến tay nghề của các sư khác, nên cũng coi như ăn gì, bèn lập tức đáp: “Muội ăn.”

Mục Dự Chu bộ lo lắng: “Sư còn nhỏ, nếu như ăn uống đàng hoàng thì sẽ cao lên , thế thì .”

“Ồ, ăn .” Diêm Nguy Nhiên thuyết phục.

Tô Chước: “…”

Trước hết, nàng là tu sĩ, sẽ đói đến mức cao , hơn nữa nàng thực sự cần cao thêm nữa.

Lần gặp mặt, nàng còn cao hơn Hoàn Miểu một chút.

ăn thì vẫn ăn, nàng cũng mạnh miệng.

bao lâu , Tô Chước sư phụ đưa lên Thượng giới, trực tiếp đến hoàng cung của Tiên triều.

Nhiếp Chính Vương đang ở bóng cây trong Ngự Hoa Viên, những Linh hoa và Linh mộc sum suê hòa cùng với hoa văn tà váy của nàng , càng tôn lên dung nhan như đóa dâm bụt, khí thế bức .

Con kỳ nhông đang chậm rãi bò tay Tô Chước vốn ung dung, nhưng khi thấy nàng , mấy chiếc sừng đầu nó lập tức dựng lên, nhanh chóng chui tay áo của Tô Chước.

Nhiếp Chính Vương đầu tay áo Tô Chước, thong thả : “Chạy cái gì.”

Nàng giơ tay, con kỳ nhông xuất hiện trong tay nàng , hóa thành một cây nhỏ nở đầy hoa màu hồng phấn, thần quang vây quanh, đẽ rực rỡ.

Ngọc Môn Khô Kinh kích động truyền âm cho Tô Chước: “Toang thật !”

“Gì mà toang ?” Tô Chước tò mò hỏi Ngọc Môn Khô Kinh.

“Ngay cả Huyền Âm Thiêm Hồn mộc cũng theo lời nàng mắt trận, tàn bạo thật!” Ngọc Môn Khô Kinh cảm khái: “Huyền Âm Thiêm Hồn mộc đồ lành gì ! Là một Linh mộc, nó quả thực quá bạo lực!”

“Bạo lực chỗ nào?” Tô Chước hiểu, cành cây khô thể đồ chơi cho trẻ em thì thể bạo lực đến chứ?

“Cướp linh khí hề nương tay, nhổ cả gốc rễ của những tồn tại khác mà chẳng cần lý do gì, cực kỳ tàn nhẫn.” Ngọc Môn Khô Kinh : “Còn uống nhiều nước, thấy nó thì nhớ tránh xa .”

Tô Chước: “…”

Chuyện của mấy thực vật các ngươi hiểu .

“Cây Nhược Mộc còn non, tạm thời thể dùng .” Lạc Thương Sơn .

“Huyền Âm Thiêm Hồn mộc già .” Nhiếp Chính Vương suy nghĩ một lúc : “Nhược Mộc tuy cần Thái Nhất chân khí, dự trữ ở trong cung đủ để nó tiêu hao trong vài trăm năm, thì tìm cách .”

Lạc Thương Sơn : “Chân khí mà mang về thể đủ dùng một trăm năm.”

Tô Chước nhớ bọn họ chỉ mang về một lọ Thái Nhất chân khí nhỏ, mà đủ dùng cả trăm năm.

Thật sự là quá bền bỉ.

“Con hứa với Nhược Mộc là tổn hại bản thể của nó.” Tô Chước nhớ : “Hơn nữa nó cần nhiều địa mạch.”

Rất rõ ràng, linh vật giỏi trong việc đàm phán điều kiện. “Rất nhiều” cũng giới hạn, dễ dàng lừa mất.

“Không thiếu của nó .” Nhiếp Chính Vương đáp.

“Tin tưởng ngài sẽ thất hứa với một cái cây.” Lạc Thương Sơn gật đầu, đó trực tiếp dẫn Tô Chước rời .

Chẳng bao lâu , bọn họ trở thần tông, Tô Chước hỏi: “Sư phụ, Nhiếp Chính Vương giữ Nhược Mộc để mắt trận nào?”

“Để trấn áp Địa Khóa.” Lạc Thương Sơn đáp.

“Thì là trấn áp Địa Khóa ở trong hoàng cung.” Tô Chước bỗng nhiên hiểu : “Con còn tưởng chỉ cần c.h.é.m là xong.”

Địa Khóa là một quy tắc mà Thiên Đạo rút linh cơ để dâng tế cho Tiên Vực, kể từ khi Ẩn Thiên giới mở tiền lệ, các Thiên giới độc lập đều tìm cách cắt đứt quy tắc để giữ nhiều linh cơ hơn.

Nếu Linh Tê cảnh ở trong khu vực của Kiếp Thiên giới thì chắc chắn đến mức rơi tình trạng hoang vắng như .

Thiên giới cũng đang ở trong tình trạng suy tàn, khi Thiên Đạo rút linh cơ mà đủ , thì bộ sẽ rơi vòng luẩn quẩn ác tính.

“Khí cơ Địa Khóa khó cắt đứt, một chút sơ suất là thể phục hồi , nếu trận pháp áp chế thì sẽ càng phiền phức.” Lạc Thương Sơn lắc đầu: “Đôi khi c.h.é.m đến mất kiên nhẫn, nàng còn c.h.é.m luôn cả Ma Đạo.”

 

Loading...