Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 460: Thông đồng

Cập nhật lúc: 2025-12-18 11:44:02
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây là một lời đe dọa trắn trợn.

Lệ Ung: "..."

Tô Chước: "..."

Tô Chước nhớ tới những lời , rằng hai sẽ gặp .

Cùng với lời khuyên nàng đừng gặp tỷ tỷ của .

Mỗi câu đều trái ngược với những gì mong đợi.

Chẳng trách Lệ Ung và Lục sư hợp đến thế, khả năng tạo dựng lời hứa của họ đều xuất sắc.

Lệ Giới chủ và Thành Nhẫm Nhiễm còn việc cần bàn, khi gõ đầu một cách tượng trưng, thì để Lệ Ung dẫn Tô Chước tham quan một vòng trong tộc.

Hai từng quen đó nên Lệ Ung cũng khách sáo nữa, hỏi: "Muốn chơi gì? Ta thấy ở đây chẳng để tham quan."

Tô Chước: "Không , đầu tiên tới đây."

Lệ Ung suy nghĩ một chút: "Đưa ngươi khúc nhé?"

"Được." Tô Chước vui vẻ đồng ý, đây là thứ nàng từng trải qua.

Lệ Ung lấy một chiếc ngọc phù truyền tống, điều chỉnh một lúc đưa cho Tô Chước: "Ngươi thả linh lực đây."

Tô Chước nhận lấy ngọc phù, thả linh lực , nhanh cảm nhận một luồng lực hút truyền tống, điểm đến trong đầu nàng hiện lên rõ ràng.

Chỉ trong nháy mắt, nàng mặt một con phố nhộn nhịp.

Con phố rộng rãi, đông đúc, rộn ràng, đầu một chiếc phi chu bay lướt qua, Tô Chước xung quanh, thấy Lệ Ung đang thảnh thơi đến.

Đi dọc theo con đường đến cuối phố, vượt qua vài cây cầu, cuối cùng cũng thấy một mặt hồ lấp lánh, những chiếc thuyền hoa tô điểm mặt hồ, bên bờ hoa đỏ liễu xanh, tràn đầy sức sống.

"Nhân Quả đạo tắc của ngươi tu luyện thế nào ?" Tô Chước nhớ hỏi.

"Rõ ràng lắm, kệ nó ." Lệ Ung buông xuôi: "Đừng những chuyện ở nơi vui vẻ thế ."

"Ồ." Tô Chước đồng ý.

Lệ Ung bước mặt hồ, mũi chân điểm nhẹ, sóng nước lan tỏa, hình bay vút lên.

Tô Chước theo , trực tiếp đến chiếc thuyền hoa lớn nhất, hai đáp xuống mạn thuyền mà gây tiếng động.

Một nữ t.ử mặc váy tím nhạt chầm chậm bước , : "Thiếu chủ, lâu gặp."

"Vị là..." Nàng Tô Chước, ánh mắt chút tò mò.

"Sư của bằng hữu." Lệ Ung ném cho nàng một viên minh châu, : "Để cầm sư nhất của các ngươi lên đây."

"Lần tìm vài tiểu quan lên đây, chọn mấy dễ chút." Hắn bổ sung.

Tô Chước chú ý đến nụ đầy ẩn ý của nữ tử, : "Không cần bận tâm đến , ngươi gọi ai thì gọi ."

"Chủ chiều theo ý khách mà." Lệ Ung khẽ cong khóe môi, với nữ tử: "Gọi thêm vài , để sư của chọn lựa."

Nữ t.ử nhẹ nhàng : "Vâng."

Tô Chước: "..." Bây giờ mà nàng xem mỹ nữ ở đây thì vẻ kỳ, dễ khiến khác hiểu nhầm rằng nàng là háo sắc.

Lên tới nhã gian ở lầu , Tô Chước từ chối sự phục vụ của tiểu quan, tự thưởng thức những món điểm tâm tinh tế.

Đây là nơi đắn, âm nhạc du dương, cảnh sắc tươi , linh khí trong lành, g.i.ế.c thời gian ở đây cũng tệ.

"Cái uống ngon đấy." Tô Chước thích hoa tửu ở đây.

Lệ Ung thoải mái ngả lên ghế, bội đao đặt bàn bên cạnh , tiện tay rót một ly rượu nhỏ lên đó để Đao Linh uống: "Nếu thích thì khi về mang về nhiều một chút, ở đây đàn rượu ngon, sư của ngươi đều thích."

"Các ngươi mật ở đây ?" Tô Chước thuận miệng hỏi.

Lệ Ung hoảng sợ buông tay, đột nhiên nàng, một lát linh lực bao quanh chén rượu treo lơ lửng trong trung: "Một tiểu cô nương như ngươi chuyện thẳng thừng thế?"

"Chỉ thuận tiện hỏi thôi mà." Tô Chước chỉ tình cờ thấy Lệ Giới chủ lo lắng về chuyện hôn sự của , nhưng lời nguyên văn là "Tên tiểu t.ử đó thể để một hậu duệ hãy tìm đường c.h.ế.t ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-460-thong-dong.html.]

"Không ." Lệ Ung tai đỏ mặt đổi biểu cảm: "Loại chuyện mật thể bừa."

Tô Chước ngờ một thiếu chủ thích uống hoa tửu như mà da mặt mỏng như , nàng hiểu gật đầu, chuyển chủ đề: "Sư của Ẩn Thiên giới nhiều đồ ăn ngon."

Lệ Ung bất lực ngoài màn che: "Còn đồ ăn gì thì mang lên ."

Ăn uống no đủ, tâm trạng vui vẻ, Tô Chước ăn lấy nhiều đặc sản bỏ vòng ngọc, hài lòng rời .

Khi đến bờ, Tô Chước đang về phía thì bỗng nhiên phát hiện Lệ Ung rớt vài bước, nàng đầu .

Lệ Ung đang chăm chú một tòa lầu cao cách đó xa.

Theo ánh mắt , nàng thể thấy bên lan can của lầu nhiều , quần áo là lượt, tiếng đàn lả lướt, giống như tên công t.ử nhà giàu nào đó đang mở tiệc chiêu đãi khách.

Tô Chước nhạy bén nhận một trong đó điều khác biệt, mặc dù khuôn mặt nàng xa lạ, nhưng Tô Chước vẫn thể nhận ánh mắt ngoảnh đầy sắc bén, tự nhiên mang theo vẻ cao cao tại thượng, như từ cao xuống.

"Đại tỷ, tỷ cũng ở đây?" Giọng điệu của Lệ Ung chút cứng nhắc.

Thu Vũ Miên Miên

"Đừng hỏi những chuyện nên hỏi." Lệ Giới chủ dịch dung, lạnh lùng .

Nếu Lệ Giới chủ mặt, thì sư nương cũng ở đây.

Tô Chước quan sát kỹ hơn, một nữ t.ử dựa lan can uống rượu với nàng, nụ đó giống Thành Nhẫm Nhiễm dịch dung.

Tô Chước: "..."

Sắp đến lúc rời , Thành Nhẫm Nhiễm cáo từ Lệ Giới chủ, thuận tiện đưa Tô Chước luôn.

"Tiểu Tĩnh xem gì ở bên ngoài." Thành Nhẫm Nhiễm : "Không ngờ là tìm nam nhân..."

Tô Chước do dự một chút, giải thích rằng việc gọi ý của , là Lệ Ung nhất quyết tìm nam cầm sư thì thấy càng càng sai: "Hắn là chủ chiều theo ý khách."

"Vẫn nên uống ít hoa tửu thôi." Thành Nhẫm Nhiễm khéo léo : "Nếu Tiểu Chước thích thì nhớ dịch dung một chút, như thói quen của Lệ gia bọn họ thì đấy."

"Nếu , thói quen của con sẽ giở mỹ nhân kế , tuổi con còn trẻ e là khó đối phó."

Tô Chước im lặng một lát: "... Con cũng thích lắm ." Đây là đầu nàng đến, bắt gặp, tâm trạng phức tạp.

Thành Nhẫm Nhiễm dịu dàng : "Các cô nương và tiểu t.ử trong thanh lâu đều xinh còn chuyện , thích cũng chẳng , việc kết hợp nghỉ ngơi mà."

Rất rõ ràng, Lệ Ung đến đó là để thư giãn thả lỏng, còn Tô Chước đến đó chỉ ăn uống, nhiều nhất là những bản nhạc thích nhờ cầm sư lặp vài , chẳng gì mà thể .

Rất nhanh, họ Kiếp Thiên giới, bước khỏi Không Gian thông đạo, họ đến một đại điện rộng lớn.

Bốn phía của đại điện nước bao quanh, tọa lạc một hòn đảo cô độc, uy nghiêm tráng lệ, như một di tích cổ xưa mà cô độc.

Đây chính là vị trí của Điện Sâm La.

Tô Chước nhớ thực lực của con rối gỗ nghiền ép, cảm thấy tâm trạng vốn phức tạp của nay càng thêm tồi tệ.

Đang định gì với sư nương, Tô Chước đầu thì thấy sư phụ cách đó xa, chút bất ngờ.

"Lệ Tĩnh đưa nàng ?" Lạc Thương Sơn nhíu mày hỏi Thành Nhẫm Nhiễm.

Sư phụ mở miệng, Tô Chước đây chuyện nên tham gia , bèn lặng lẽ lùi một chút.

Thành Nhẫm Nhiễm dịu dàng kéo tay Tô Chước: "Chúng dành thời gian theo dõi tam của Tiểu Tĩnh, Tiểu Chước, con đúng ?"

" ." Tô Chước chút do dự mà phụ họa, lúc mới phát hiện sư nương âm thầm thông đồng với trong cuộc trò chuyện đường trở về.

Tiểu đồ luôn ngoan ngoãn, Lạc Thương Sơn nghi ngờ gì, với Tô Chước: "Có một cơ hội để con Ma vực, con ?"

"Đi." Tô Chước sư phụ đang hỏi một cách nghiêm túc, gật đầu.

Nàng từ lâu xem thử, nhưng đúng như lời Tam sư , con cần quá nóng vội, nếu sẽ dễ c.h.ế.t.

sư phụ hỏi, vẫn nên thì hơn.

"Đi Ma vực ..." Thành Nhẫm Nhiễm liếc Lạc Thương Sơn một cái, cuối cùng gì thêm.

 

 

Loading...