Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 462: Trùng hợp
Cập nhật lúc: 2025-12-18 11:44:55
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q8lobvZcx
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ma vực là sân nhà của Ma tộc, ngôn ngữ khác biệt khiến việc giao tiếp trở nên thuận lợi, trong thời gian chuẩn đến Ma vực, Tô Chước học ngôn ngữ của Ma tộc và thêm nhiều tài liệu ghi chép về bản địa của Ma vực, càng ngày càng hiểu rõ ràng hơn về nơi đó.
Trong Giới Vực thành thành thiết lập một trận pháp liên quan đến khu cấm của Ma vực. Khi thời gian mở trận pháp gần kề, Tô Chước mang theo tín vật, vượt qua nhiều trạm gác, cuối cùng đến sâu trong thành Ma tộc.
Đệ Nhất thành.
Tô Chước đỉnh núi, khoác áo choàng đen, khiến khó mà xác định cả hình dáng lẫn tu vi, như một bóng đen mơ hồ.
Thu Vũ Miên Miên
Trước mặt nàng là một trận pháp khổng lồ giữa những ngọn núi, trận văn khắc sâu, đen đỏ đan xen, từng đường hoa văn rộng lớn tựa sơn cốc, hắc vụ tràn lan.
Trong đó mọc lên những loại ma thảo giống như cây bụi và rêu, dù gió nhưng chúng vẫn tự d.a.o động trong gian của vực thẳm.
Đại sư thói quen chuyện phiếm, vì thế Tô Chước chỉ thể lén những khác chuyện.
“... Ngươi đến đây gì?” Một nhàn nhã hỏi.
Một Yêu tộc hình to lớn trầm giọng đáp: “Ta, đoạt xá một vị tiên duệ, ngờ đó, là dòng chính tiên nhân bảo vệ, còn kịp lợi dụng huyết mạch đó truy nã. Từ đó, còn nơi nào để .”
“Ha ha... Lão phu e rằng cấp độ truy nã của cao gấp mấy ngươi, đạt tới cấp 'Thiên' .”
“Ồ? Tiền bối phạm tội gì?” Yêu tộc lập tức trở nên cẩn thận.
“Cũng chỉ là hiến tế mấy tòa thành nhỏ mà thôi.”
“Vậy , chẳng còn kém xa tiền bối .” Yêu tộc cảm thán.
“Ha ha.”
“…”
“... Bổn tọa chính là thành ma! Tu luyện đến nay những kẻ vô dụng tác oai tác phúc sai khiến như chó, tu hành ích gì?”
“Một tu vi của ngươi hình như là ban cho?” Một giọng già nua bất ngờ nhạt: “Lại là một tên tiểu t.ử thối vong ân phụ nghĩa.”
“Thân phận con sâu cái kiến, gì đến ân nghĩa!”
“…”
Đang thì bắt đầu đ.á.n.h , Tô Chước càng thêm chăm chú .
Linh lực chiếu sáng bầu trời tối tăm, m.á.u tươi tan dòng linh lưu, tàn hồn tán loạn chạy trốn.
Ầm!
Kẻ chiến thắng ngửa mặt lên trời vang, tay áo phất mạnh, đột nhiên một khí tức tà ác âm u từ đất trào lên, lập tức quấn lấy một vài im lặng đó.
Xoẹt!
Một luồng kiếm khí lóe lên, đầu của tên tu sĩ mới hung hăng rơi xuống đất, vỡ thành vô nhỏ vóc dáng khác , hoảng hốt chạy loạn, một luồng khí tức u ám rõ từ đến nghiền nát và nuốt chửng.
Nhiều khác vẫn thờ ơ, lặng lẽ cảnh tượng hỗn loạn.
Những kẻ thể phô trương ở đây đều là cường giả, những tu sĩ yếu hơn sớm tránh xa đám đông, tránh xa các cuộc tranh chấp để mất mạng ngay khi trận.
“Sư , chủ nhân nhân cách của đó ?” Tô Chước tò mò truyền âm hỏi Tần Dĩ Luật.
“Không ở đây.”
“Hắn là tâm ma, đám tiểu bối đó là tâm ma của tâm ma ?”
“Còn tâm ma của tâm ma của tâm ma nữa.” Câu của Tần Dĩ Luật dài.
“Tâm ma của tâm ma còn tâm ma?” Tô Chước cảm thấy thật khó mà đ.á.n.h giá.
“Là cố ý như , nếu áp chế thì nuôi nhiều như .” Tần Dĩ Luật nhận xét.
Thời gian mở đại trận do Ma vực quyết định, quy luật gì cả, cảnh xung quanh thể đợi lâu ở đây là việc , nhiều tu sĩ mặt ở đây đều là còn sự lựa chọn nên mới đến, cũng dư thời gian để chọn lựa.
Dù cho áo choàng và pháp y thể ngăn chặn ảnh hưởng của ma khí, Tô Chước vẫn thể cảm nhận khí tức áp bức từ bên ngoài, chỉ là ma khí, mà còn nhiều ảnh hưởng từ khí cơ xác định.
Ma vực quả thật là nơi thích hợp để tu sĩ Linh giới dừng chân.
May mắn là Tô Chước nhận thông tin chính xác, chờ đợi vài canh giờ thì chiếc phi chu màu đen hoa lệ xuất hiện bầu trời u ám.
Một vị Ma tộc hình đầu thuyền, xuống đám đông.
Ma tộc lấy màu bạc tôn quý, thanh niên rõ ràng là một Thiên Ma địa vị thấp, mặc bộ hắc bào thiết kế phức tạp, viền áo thêu những hoa văn bạc tinh xảo và huyền bí, khiến căng mắt mà vẫn thể rõ.
Quyển trục màu đen đột nhiên xuất hiện trong tay mỗi tu sĩ sắp trận, quyển trục dường như từ da, cảm giác khô ráo, mịn màng, phần trục dài vẻ từ ngọc đen.
Hắn chậm rãi mở miệng, giọng khàn khàn vang lên bên tai :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-462-trung-hop.html.]
“Sau khi mở trận, một tháng .”
“Nếu trong thánh địa thấy sinh linh mặc hồng bào, nhớ tránh xa.”
“Nguyện Ma Thần phù hộ các vị, bình an trở về.”
Trận pháp giữa các dãy núi phát ánh sáng mờ ảo, trong những khe rãnh của trận văn, những ma thảo mọc um tùm dần tiêu tan ánh sáng đó, biến thành những điểm ma khí lấp lánh như .
Các tu sĩ do dự một lúc, khi đầu tiên động , nhiều tu sĩ khác lập tức nhao nhao lao về phía trận pháp.
Tô Chước về phía Đại sư , chỉ thấy một luồng thanh quang lóe lên, rút kiếm.
Trước mặt , tên Thiên Ma phi chu bỗng nhiên xuất hiện, gương mặt hung ác .
… Không ngờ kẻ gây sự đến nhanh như .
Tô Chước đặt ngón tay lên chuôi kiếm, thấy Đại sư tay, tạm thời án binh bất động.
“Ngươi, cố tình chống ?” Thiên Ma lên tiếng với giọng âm trầm.
Tần Dĩ Luật đáp, chỉ : “Nhường đường.”
Thiên Ma: “Điều kiện tùy ngươi chọn, bảo vật cũng , công pháp cũng .”
Tần Dĩ Luật: “Không cần.”
Thiên Ma : “Chỉ đến đây thôi.”
Hắn lùi hai bước, ai cũng thể nhận thấy trong mắt hề ý , chỉ là sự nhạo báng hiểm độc.
Chỉ là mở một lối khu cấm trong Giới Vực thành, đến mức khiến ba đại tông của Thiên Ma đến đây.
Hắn đến đây theo mệnh lệnh trong tộc, chỉ vì tên Nhân tộc điều mặt .
Nói xong, Thiên Ma cũng nhường đường.
Tần Dĩ Luật và Tô Chước định trận, bước chân dừng .
Tô Chước suýt nữa tay, may mà rút kiếm, tên mặc hắc bào bỗng nhiên chắn đường mặt, nhất thời gì.
“Trùng hợp.” Đối phương đè nén giọng .
Khóe miệng Tô Chước giật giật: “Lão Lục, thật sự là lão Lục.”
Sao đợi hết mới nhận ?
Cung Hà chọn thời điểm chắc chắn là để đuổi .
Nhìn từ sự trầm mặc của Tần Dĩ Luật, tâm trạng hẳn cực kỳ phức tạp.
Nếu Nghê Truyền Vân ở đây, tám phần mười sẽ đập cho sư nhà một trận .
“Đi thôi.” Tần Dĩ Luật .
Cung Hà thở phào nhẹ nhõm. May mà Đại sư thích động khẩu, mà cũng ít khi động thủ với sư .
Ba tiến trận pháp, điểm hạ xuống khi truyền tống cách xa, những tu sĩ khác chạm đất thì tản xa, lướt nhanh về phía bóng tối vô tận.
Ma tộc cũng tu sĩ tiến khu cấm trong lúc , nhưng cùng một cổng, để tránh xảy xung đột.
Mở quyển trục , bản đồ đ.á.n.h dấu một địa hình trong cấm địa và vài lối thoát , tu sĩ khi rời cần tự tới mới thể truyền tống ngoài.
Mà nơi họ cần khám phá là những khu vực ngoài bản đồ.
Nơi ẩm ướt và u ám, cảnh vật làn sương mù trở nên mơ hồ, Hóa Thần cảnh cần ánh sáng để , nhưng ấn tượng của Tô Chước đối với nơi vẫn khó mà lên .
Khi di chuyển nguy hiểm gì, nhưng phần nhàm chán.
Tô Chước hỏi Cung Hà: “Lục sư , đang bế quan ?”
Cung Hà khéo léo đáp: “Phân của vẫn còn đang bế quan.”
“Sao với sư phụ?” Tô Chước cảm thấy lẽ đến nỗi sư phụ đồng ý, Lục sư vẻ cần lén lút như .
“Sư phụ chắc để đến đây, nhưng cũng thể để đến, mà dù thế nào cũng nhất định đến, cho nên cần hỏi nữa.” Cung Hà lý luận của riêng .
Trong âm thầm, Cung Hà truyền âm cho Tô Chước: “Vì nghĩ Đại sư và Nhị sư chắc chắn sẽ đồng ý.”
Đại sư luôn né chuyện dẫn trẻ con ngoài, dù cho sư lớn thì cũng vẫn như , Nhị sư thì nghĩ sư chỉ cần ngoan ngoãn chăm chỉ tu luyện là tạo phúc cho , cần khó Đại sư .
Tô Chước: “…”