Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 465: Bản đồ

Cập nhật lúc: 2025-12-18 11:45:49
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cấm khu của Ma vực cất giữ vô bảo vật, nhưng độ nguy hiểm tính là cao so với các bí cảnh bình thường, lý do nó vơ vét sạch sẽ là vì trong lòng Ma tộc vẫn sự kiêng kỵ.

Bất kỳ sinh linh nào tiến khu cấm đều chỉ một cơ hội trở về an , trừ khi c.h.ế.t trong trận xung đột, nếu thì cơ bản gặp nguy hiểm gì.

Sinh linh cưỡng ép xông khu cấm thứ hai, từng kẻ nào sống sót ngoài .

Tất cả đều trở .

Thích Mục Lợi thể hạ hóa xuống đây, chắc chắn là dùng bí pháp của Thiên Ma, hạn chế nhiều, cũng là cách thức bình thường.

Thực lực cũng chẳng bằng bản thể.

Tần Dĩ Luật ngạc nhiên với kết quả g.i.ế.c hóa của Thích Mục Lợi, cũng chẳng bận tâm tới những lời ác độc khi rời .

Sư phụ căn dặn chẳng cần để tâm đến đám Thiên Ma ngoài Vương tộc, đây Tô Chước hỏi, giờ mới thuận miệng hỏi một câu:

“Đại sư , đắc tội với Thích Mục tộc khi nào thế?”

“Đã g.i.ế.c một trong Phú Ma cảnh.” Tần Dĩ Luật đáp.

Tô Chước hiểu .

Phú Ma cảnh cứ mười năm mở cửa một , tính toán thời gian, Đại sư Phú Ma cảnh sớm hơn nàng mười năm.

Nói cách khác, từ khi họ Long Vũ Môn, Đại sư đắc tội với Thích Mục tộc .

Thu Vũ Miên Miên

“Ngày đó nghĩ quẩn, đào mộ gì?” Cung Hà lắc đầu: “Bỏ lỡ chuyện thú vị như Phú Ma chiến.”

Tần Dĩ Luật : “Sư phụ vốn tính để các .”

Tô Chước là tình cờ phù ấn nên mới , nếu thì và Ngu Hồng Vũ cũng lấy thêm hai đạo phù ấn cho nàng.

Tô Chước : “Sư đào mộ cũng thu hoạch ít .”

Cung Hà: “Mộ vẫn còn đó, thời gian thì đào tiếp, nhưng truyền thừa mà sư gặp trong Phú Ma cảnh mới là thứ khó cầu.”

Tô Chước nghĩ một lát : “Tiếc là truyền thừa của Nhân tộc.”

Tiểu Hôi truyền thừa trong Phú Ma cảnh, thuật huyết mạch đó giúp nàng ít.

Không do Thích Mục Lợi nguyền rủa , những ngày đó, mấy sư bọn họ tìm bảo vật gì hồn.

Lúc Tô Chước mới cảm thấy đại tông Thiên Ma quả thật đáng sợ.

Ngay cả trực giác đào bảo của Lục sư cũng khắc chế .

Cho đến khi địa hình đồng bằng xung quanh chuyển sang rừng thành núi, Tô Chước cảm thấy như thể qua một quãng đường dài bằng một nửa đại lục, nhưng thực tế chỉ là một góc nhỏ của khu cấm Ma vực.

Lấy bản đồ mà Ma tộc phát cho, thể cảm nhận họ đang ở vị trí ghi chú bản đồ, cách từ rìa khu vực hiển thị bản đồ cũng đến năm tấc.

Từ xa xa, Tô Chước thấy trơ trọi một ngọn núi cao vút, thế núi hiểm trở, vách đá chính diện bọn họ trơn nhẵn như dùng đao c.h.é.m ngang, đỉnh núi nhọn hoắt đ.â.m thẳng lên trời, tỏa uy áp kỳ dị.

Có lẽ đây cũng là một hiểm địa mà Ma tộc cần tránh né.

“Ở đây đồ đấy.” Cung Hà lẩm bẩm .

Bọn họ lên núi mà dừng vách đá đó để dò xét.

Vách đá từ xa vẻ nhẵn nhụi, nhưng gần mới thể quan sát thấy những chỗ gồ ghề thô ráp như thiên nhiên tạo thành, đá mọc đầy bụi cây thấp và tùng bách, ma áp nhàn nhạt mờ thần thức, khiến khó lòng rõ hình hình dáng cụ thể của vách núi.

Đột nhiên, Cung Hà nâng tay, linh lực vén mấy bụi cây lên.

Bụi cây xào xạc rơi xuống, vách đá xuất hiện mấy đường vân ngang dọc, Tô Chước ăn ý điểm ngón tay, kiếm khí xuyên thẳng các ma văn.

Ầm ầm.

Giữa tiếng ma sát như vật nặng di chuyển, một cửa động rộng rãi tối đen xuất hiện vách đá.

Tô Chước nhanh chóng lướt đến cạnh cửa động, hứng thú bên trong.

Cung Hà chậc một tiếng: “Cảm giác quen thuộc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-465-ban-do.html.]

Tần Dĩ Luật: "..."

quen xông động phủ của khác quá đấy.

Đây là một động phủ lâu sử dụng, khí bên trong ứ đọng, khí cơ thông, tràn ngập mùi thối rữa.

Chỉ là nơi trú chân Ma Tu lãng quên, bên trong cũng gì nguy hiểm, chẳng qua là quá lâu mà sự bảo quản thích hợp, nhiều ma khí và pháp khí cổ xưa đều mất công dụng và phá hủy.

Thần thức của Tô Chước thăm dò một vị trí vẫn còn chút cảm ứng của ma tức, chỉ thấy mật thất sâu thể dò, bao phủ bởi ma trận huyền diệu để che giấu những vật giấu kín bên trong, nhưng vì ma tức ở đây quá suy yếu, một chút d.a.o động cũng trở nên rõ ràng.

Dừng một lát, Tô Chước giải ma trận để tiến , thấy những tờ giấy và thư tịch vương vãi khắp nơi.

Ma tắc!

Tô Chước tùy ý liếc qua, bàn đều là những mảnh giấy rách nát, nét chữ ma văn đó cũ và mờ, nhưng vẫn còn chút uy áp của ma tắc.

Thu thập hết đống thư tịch trong động , Tô Chước xác nhận bỏ sót gì, ngoài tiếp tục tìm kiếm.

Sau khi xem qua một vòng, Tô Chước một đại sảnh rộng rãi gần cửa động, chỉ thấy Cung Hà đang phe phẩy một mảnh giấy rách: "Sư , bản đồ của tìm đủ ."

"Đây là bản nào?" Tô Chước rằng trong tay Lục sư lúc nào cũng những tàng bảo đồ kỳ lạ, hầu hết đều là bản thiếu, ích gì nhiều, chỉ là Cung Hà thích thú với nó, thỉnh thoảng cũng thu hoạch lớn.

Lần thật sự tìm đủ .

Tô Chước Cung Hà dùng linh lực ghép những mảnh bản đồ , thực sự khôi phục như cũ, chỉ là những mảnh cùng từ một tấm bản đồ mà , giữa chúng phần trùng lặp, bên mép cũng thiếu một phần.

"Hai mảnh từ ?"

"Mảnh đào trong cổ mộ, mảnh lấy từ ẩn trận vách núi, mảnh thì kẹp trong sách ở trong động phủ..." Cung Hà giải thích từng mảnh.

"Khu cấm thật thú vị, nhiều thứ để đây mà chẳng ai thèm lấy." Cung Hà cảm thán.

Tô Chước trầm mặc.

Người bình thường tìm vật phẩm ở đây dựa may mắn, khi còn tệ hơn lúc bọn họ thu hoạch ít, chứ nhạy bén với bảo vật như Cung Hà .

Tấm bản đồ rách nát thể bổ sung cho phần đ.á.n.h dấu trong bản đồ do Ma tộc phát .

Nơi họ đang là một phần trong bản đồ.

Tần Dĩ Luật phương pháp hành động riêng trong khu cấm, giống với trực giác tìm đường của Cung Hà, nhưng dù khác biệt, họ cũng tranh luận.

Chủ yếu là do Tần Dĩ Luật lười tranh.

Có bản đồ , vẫn để Cung Hà dẫn đường.

Mọi đều rõ khí cơ trong khu cấm ảnh hưởng đến thần thức, lúc quỹ đạo hành động của bọn họ giống như dự đoán, nhưng trong tình huống cũng cần thiết hỏi cho ngô khoai.

Sau khi bản đồ, họ tránh một vị trí trùng lặp, ngược còn gặp một bảo vật cực kỳ hiếm trong mắt Thiên Ma.

vô dụng đối với việc tu luyện của Linh tộc, chỉ thể dùng để trao đổi mà thôi.

Vào ngày thứ mười sáu, bọn họ cuối cùng gặp một kẻ chắn đường đơn giản, nhưng đó chỉ là một ma vật vốn sống trong khu cấm.

Cung Hà suýt nữa lấy sạch gia tài của ma vật, nhưng cũng cần tốn công đuổi cùng g.i.ế.c tận.

Đối mặt với ma vật trong khu cấm, ngoài đ.á.n.h đuổi thì còn thể bỏ chạy, những con ma vật canh gác sẽ truy đuổi đến tận chân trời góc bể, chỉ cần thoát một cách là thể bỏ rơi chúng.

“Phát tài phát tài ...” Cung Hà kiểm kê thu hoạch, bước nhẹ nhàng.

Tần Dĩ Luật đột nhiên lên tiếng: “Dừng .”

Cung Hà dừng bước chân, ngẩng đầu lên một cách hiểu, đó cũng ngẩn .

 

 

 

 

Loading...