Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 468: Không Thượng thành
Cập nhật lúc: 2025-12-18 11:47:17
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q8lobvZcx
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mục tiêu là tìm bảo vật, Tô Chước tất nhiên tìm hiểu ít bảo vật của Ma tộc, đó nàng càng nắm rõ những món bảo vật cả Linh giới lẫn Ma giới công nhận hơn, tỷ như Phù Dao hoa.
So với Phù Dao hoa, những bảo vật mà chỉ Ma tộc công nhận thoạt kém xa về diện mạo, ví như món Thập Phương Dung Ngọc Nhãn , rõ ràng là chí bảo hiếm , nhưng chẳng rõ vì lâu ngày thấy ánh sáng , sinh hình thù giống như một đám trứng sâu tụ , hơn nữa còn tự lúc nhúc động đậy.
Khi bất động, Thập Phương Dung Ngọc Nhãn trông chẳng khác nào một miếng thịt quả hỏa long dập nát bóc vỏ, chỉ là giữa các hạt là chất nhầy trong suốt, thì chen chúc sát , trông quỷ dị.
Tô Chước đến mức da đầu tê dại, thể tưởng tượng nổi Ma tộc đầu tiên ăn thử thứ rốt cuộc là can đảm đến nhường nào.
Không vì quá ham tiến bộ thì chính là đói quá ?
“Thu .” Tần Dĩ Luật khẽ gật đầu, sang với Cung Hà: “Làm tệ.”
Cung Hà đắc ý, nhanh chóng thu Thập Phương Dung Ngọc Nhãn .
“Cái đủ đổi công pháp ?” Cung Hà hỏi: “Nếu nhiêu đây bảo vật vẫn đủ thì đừng đưa cho bọn họ nữa, mang đổi lấy Ma tinh còn hơn.”
“Nuôi binh khởi nghĩa đ.á.n.h chiếm Vương tộc Thiên Ma, đ.á.n.h bại thì bộ Ma vực đều là của chúng , đến lúc đó một cái công pháp cỏn con..”
“Đủ đổi.” Tần Dĩ Luật tiếp nổi nữa, ngắt lời.
“Thật sự thể đổi .” Giọng Cung Hà còn tiếc nuối.
Tô Chước gật đầu: “Trực giác của sư đúng là quá ảo diệu, đến cả Thập Phương Dung Ngọc Nhãn cũng tìm .”
“Thứ vốn chạy, đến cả Ma tộc còn bắt .”
Cung Hà: “Đại sư túm tám phần xúc tu của nó , nó nỡ chạy.”
Tô Chước tặc lưỡi một tiếng: “Chạy hai phần cũng tính là chạy nha.”
Cung Hà: “Hai phần còn c.h.é.m đứt .”
Chạy nữa là chẳng còn gì nữa đấy.
Tô Chước im lặng một lát : “Ta cố ý .”
“Không , ảnh hưởng đến việc Ma tộc ăn nó. Chỉ là giờ xúc tu, dễ khác ăn mất thôi.”
Cung Hà thở dài: “Một ma vật lực công kích mạnh thế , đang yên đang lành đụng trúng chúng cơ chứ.”
Tô Chước: “Huynh xem nó đụng trúng chúng ?”
Cung Hà: “Chắc là vận khí .”
Thập Phương Dung Ngọc Nhãn: “…”
Lấy Thập Phương Dung Ngọc Nhãn, cũng đồng nghĩa với việc thể sớm trở về.
Cả nhóm cũng thật sự thèm thuồng bảo vật trong khu cấm, dù những món là bảo vật quý báu với Ma tộc thì đối với bọn họ cũng chẳng tác dụng gì trực tiếp.
Trên đường trở về, Cung Hà đường vòng, tiện thể tìm mấy món ma khí và ma tinh trông thuận mắt, nơi dù từng là khu vực Ma tộc hoạt động, song vẫn còn lưu ít động phủ của Ma Tu, trong đó đôi khi cũng tìm vài món pháp khí Linh giới cổ xưa lưu giữ .
Đa phần Ma tộc tinh thông trận pháp nên thể tìm thấy, nhưng với Cung Hà thì chẳng gì là khó.
Căn cứ cách chế tác những pháp khí , thể thấy thời kỳ phồn thịnh của khu cấm là chuyện của mấy vạn năm , hầu hết các phù văn khắc pháp khí đều Linh giới đào thải, hoặc mất hiệu lực, hoặc chẳng còn ai hiểu nổi.
“Đều là đồ cổ cả…” Cung Hà lựa lên lựa xuống: “Cái bình hoa đấy, mang về cắm hoa cho con rối.”
Thu Vũ Miên Miên
Con rối: “...”
Cám ơn ngươi he.
Nhọc lòng ghê.
Sau khi chọn đủ các đặc sản từ Ma vực cho quen, lạ, thậm chí cả những kẻ , cả nhóm cuối cùng cũng đến phạm vi đ.á.n.h dấu bản đồ.
Cách thời hạn một tháng vẫn còn vài ngày, tốc độ ngự kiếm của Tô Chước cũng quá vội vàng.
Trước mắt vẫn là ma vụ ẩm ướt lạnh lẽo như khi, song Tô Chước bỗng dưng sinh cảm giác nguy cơ, liếc hai vị sư một cái.
Ánh mắt của ba giao , tâm ý tương thông, đồng loạt dừng giữa trung, linh áp dường như lan rộng ngay lập tức, bầu khí hết sức căng thẳng.
Đột nhiên, nơi chân trời vài ngôi khổng lồ sáng rực như trăng tròn đồng loạt rơi xuống, gào thét lướt qua màn đêm, để từng vệt lưu quang chói lòa.
Thiên địa rung chuyển, phát tiếng nổ kinh hoàng, khí tức hủy diệt đáng sợ như ánh mắt chằm chằm của hung thú đang ẩn trong ma vụ.
Hư sụp đổ, bình nguyên nứt toác, những khe vực sâu hoắm bỗng dưng xuất hiện, tựa như những cái miệng khổng lồ chực chờ nuốt , tối đen như vực sâu đáy.
Khí cơ hỗn loạn ngăn cách bên ngoài linh lực, Tô Chước chỉ thể từ độ cong d.a.o động của kết giới nhận hung hiểm của biến đổi , tựa như tồn tại nào đó che trời bằng một tay, hé một góc băng sơn của ý thức dẫn đến trời long đất lở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-468-khong-thuong-thanh.html.]
Trận bạo động kéo dài gần một canh giờ mới dần bình , nhưng vẫn còn loạn lưu gian tràn từ khe nứt gian, uốn lượn như linh xà giữa hư , nơi nó qua, bụi mù cùng ma khí đều xóa sạch.
Cửa của trận pháp truyền tống chỉ cách vài dặm.
“Vô dụng .” Tần Dĩ Luật nhíu đôi mày kiếm thanh tú: “Đến trận pháp khác xem thử.”
Tô Chước lẩm bẩm: “Đã xảy chuyện gì…”
So với địa hình trong ký ức ban đầu của nàng, địa hình hiện tại biến đổi, bản đồ trong tay bọn họ e rằng cũng còn chính xác.
May , thời gian của bọn họ vẫn còn dư dả.
Lần theo vị trí đ.á.n.h dấu bản đồ dò xét vài lượt, cuối cùng cũng tìm cửa truyền tống khi đổi.
Tô Chước đ.á.n.h giá qua tính chất trận pháp tại lối , đoán chừng giống với loại truyền tống dùng để về Giới Vực thành.
“May mà là trận đến Không Thượng thành.” Một tu sĩ Ma tộc trầm giọng .
Tô Chước hết tai.
“Không Thượng thành… Là phủ thành của Ma vực?”
Ma vực hai đại phủ thành, một ở phía đông, một ở phía tây, đều là lãnh địa của Thiên Ma.
“Trận pháp vẫn còn dùng , chỉ là tiến thẳng sâu trong Ma vực.” Tô Chước .
Ba tạm thời ý định nhập trận, ở gần đó quan sát.
Cung Hà hứng thú đ.á.n.h giá trận pháp, vẻ vô cùng háo hức thử.
Tần Dĩ Luật do dự một thoáng, nhưng vẫn lên tiếng: “Không .”
“Đi thẳng đến phủ thành … Kích thích thật.” Cung Hà cảm thán, chân mày khóe mắt tràn đầy ý kìm nén .
Tần Dĩ Luật bỗng nhiên bắt đầu thấy yên tâm .
Tô Chước kéo tay Cung Hà, dặn dò: “Bình tĩnh một chút.”
Ngay lúc Tô Chước tranh thủ bổ túc cho Cung Hà về thường thức của Ma vực, vài vị tu sĩ vội vã chạy đến, khi đối chiếu thông tin với , xác nhận rằng phần lớn các lối truyền tống đều phá hủy.
“Vừa rốt cuộc xảy chuyện gì?”
“Phía tây xuất hiện nhiều vực sâu, trong đó còn loạn lưu gian ngừng tràn , chẳng sẽ nuốt mất bao nhiêu gian vẫn còn nguyên vẹn.”
“Địa hình đổi lớn, tu sĩ tiến khu cấm e rằng sẽ khó lòng di chuyển.” Dù gì bản đồ vốn ghi rõ nhiều hiểm cảnh nên tiếp cận.
“Chẳng lẽ hành sự bất cẩn, chọc giận Ma tộc?” Có tu sĩ Ma tộc đoán như .
Trước , những tu sĩ từng bước khu cấm đều là cao thủ tu vi hộ , nhưng khi trải qua đại nạn bất ngờ giáng xuống, kẻ thể tự bảo bản , kịp thời tới nơi , thật chẳng mấy .
Vài vị tu sĩ Ma tộc nối tiếp bước lối truyền tống, u quang lấp lóe, ảnh dần biến mất.
“Đi thôi.” Tần Dĩ Luật .
Ba tiến đến trận, lượt bước trận pháp.
Cảm giác khi truyền tống bằng ma trận hung hiểm hơn nhiều so với loại trận pháp dùng cho tu sĩ Linh giới đây, nếu phòng ngự suy yếu thì dễ thiếu tay cụt chân hành trình đó. Ma khí phòng hộ trong trận vốn là loại tổn hại đối với cách phòng ngự của tu sĩ Linh giới.
Khi đến điểm cuối của truyền tống, bàn tay tà áo choàng của Tô Chước lập tức áp lên chuôi kiếm.
Một vị Thiên Ma đang cách đó xa, chính là kẻ đây từng xuất hiện ý chiêu mộ Đại sư .
“Vẫn còn sống sót ngoài .” Thiên Ma lười nhác dựa ma trụ, cất giọng nửa thật nửa trêu.
Cung Hà ngơ ngác hỏi: “Ngươi đang gì thế? Ta hiểu.”
Thiên Ma: “Không với ngươi.”
Cung Hà: “Hả?”
Thiên Ma: “…”
Khóe mắt giật giật, sang Tần Dĩ Luật: “Ngươi thể quản của ngươi một chút !”
Tần Dĩ Luật đáp lời, bỗng khẽ một tiếng, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa.
Thiên Ma chậm rãi siết chặt nắm tay, giọng âm trầm: “Tần Dĩ Luật, nếu lấy bảo vật cùng cấp với Ngục Phẩm Tụy Ma Nguyên, thì cho dù là điện hạ cũng thể đưa công pháp cho ngươi.”
“Có.” Tần Dĩ Luật nhiều lời, chỉ đáp .