Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 471: Vớ vẩn

Cập nhật lúc: 2025-12-18 11:49:02
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gJBGUvPpX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Công pháp mà Huyền giới truyền tên là "Thái Nhất Hà Tại", giải thích về Thái Nhất chân khí một cách cặn kẽ, dễ hiểu.

So với những công pháp mà Tô Chước từng thấy, phần khác biệt của công pháp thêm một quy trình thể chuyển hóa linh khí thành Thái Nhất chân khí.

Ngoài , công pháp cần mượn ma khí mới thể tu luyện.

Tuy nhiên, cuối cùng thứ tích trữ trong linh hải là chân khí thuần khiết, chút ma khí tồn dư nào.

Nếu tu luyện cấp thấp tiếp xúc với ma khí, một khi thần thức đủ vững vàng, dễ tẩu hỏa nhập ma.

Với thần thức của Tô Chước, cần lo lắng về điểm , chỉ là từ quy trình chuyển đổi linh lực đó, nàng hiểu một mấu chốt ghi .

Có lẽ trong linh khí thượng cổ vốn nhiều vật chất từ ma khí.

Sử sách ghi , biến động lớn nhất thời kỳ viễn cổ chính là sự phân hóa của Thần Linh, Ma Thần hưng thịnh một thời, trải qua các cuộc chiến của chư thần, phân thành linh- ma.

Những ghi chép liên quan từ thời đại xa xưa, tồn tại nhiều sai lệch và những chỗ phủ nhận, khó phân biệt thật giả.

Vì linh khí thượng cổ biến mất từ lâu, thực tế bằng chứng xác thực nào thể chứng minh Thái Nhất chân khí là thứ gần với linh khí thượng cổ nhất, nhưng nó là linh khí mô phỏng linh khí cổ mạnh nhất từ đến nay.

Tô Chước thành công chuyển hóa bộ linh khí trong cơ thể, cũng nghĩa là điều kiện để vận chuyển Thái Nhất chân khí.

Mặc dù lượng chân khí trong chiếc bình mà nàng lấy từ Tiên cung của Huyền giới đó là bao nhiêu, tinh khiết đến mức nào, nhưng ít nhất bây giờ thể xem xét giải pháp từ gốc.

Tô Chước cảm nhận khí tức đang dâng trào trong kinh mạch, khí tức đó vô cùng thuần khiết, khiến cảm nhận mức độ dung hợp tự nhiên giữa nó và đạo tắc.

Điều kiện ưu việt, mạnh hơn linh lực bình thường khá nhiều.

"Lạ thật, đây ai ở Ma vực tu luyện công pháp ." Tô Chước chút thắc mắc.

Rõ ràng Ma vực cũng nhiều tu sĩ từ Linh giới.

Đồ đằng trực tiếp tức đến bật : "Ngươi nghĩ cái ai cũng thể tu luyện ?!"

Tô Chước đột nhiên mở mắt: "Ngươi là vật sống ."

Đồ đằng: "..."

Đây là thứ hai nó thấy câu .

Lần cũng là Tô Chước .

"Đã ba ngày , ngươi mau ." Đồ đằng khó chịu .

Tô Chước: "Không thiện với Ma vực chút , thiện là qua , đuổi ?"

"Ta vẫn còn chuyện hỏi rõ."

Thu Vũ Miên Miên

Đồ đằng rùng : "Không hỏi!"

buộc nhớ cảm giác hàng loạt câu hỏi phiền đến phát điên đây.

Ngay đó, Tô Chước kịp mở miệng thấy ở bên ngoài cửa.

Vẫn là cái hành lang đó.

Tô Chước ngước mắt đ.á.n.h giá cánh cửa , nhận điều gì đó, đưa tay đẩy .

Bên trong là một gian phòng trống rỗng, vẫn là những bố trí tiếp khách , tĩnh mịch u ám.

"Tiểu sư , cuối cùng cũng !"

Tiếng chào hỏi vui vẻ vang lên, Cung Hà nhanh chóng hiện , bên cạnh là vị Thiên Ma với vẻ mặt sống còn gì luyến tiếc.

Cung Hà thu nụ , với giọng ỉu xìu: "Muội ba ngày qua sống thế nào ? Vô cùng gò bó! So với tu luyện trong tông môn còn tệ hơn!"

Tô Chước liếc Thiên Ma: "...Thật , Lục sư ?" Chuyện đó thì ?

Nàng thậm chí dám tưởng tượng, nếu để Lục sư tha hồ tung hoành thì cái nơi đó thê t.h.ả.m cỡ nào, chắc đào đến trông như bề mặt mặt trăng mất.

Nói xong, Cung Hà còn quan tâm đến cảm nhận của Thiên Ma bên cạnh, khẽ với Khải Giác: "Ý là ở chỗ các ngươi thoải mái như ở nhà, hài lòng."

Khải Giác vô cảm: "Ngươi giống kẻ ngốc ?"

Cung Hà nghiêm túc : "Thực 'kẻ ngốc' ở quê là lời khen, đừng tự khen nữa, Khải ."

Khải Giác ngoài nhưng trong , trong mắt thù hận mà chỉ sự sụp đổ, rõ ràng Cung Hà mài mòn hết cạnh sắc.

Tô Chước hồi lâu, thậm chí nửa câu phản bác.

Có chút thương hại .

"Đại sư lẽ vẫn cần thêm chút thời gian, chúng tìm một nơi chờ ." Tô Chước lên tiếng hóa giải khí.

Đồng t.ử Khải Giác chấn động, suýt nữa thì vỡ òa: "Không tìm!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-471-vo-van.html.]

Tô Chước: "... Ngươi trải qua chuyện gì ?"

Cung Hà thuận miệng đáp: "Có chuyện gì , chúng sắp về , thể chuyện gì chứ."

Tô Chước đang hỏi Khải Giác, thì chuyển hướng chủ đề: "Muội tạm thời thể về , Đại sư ..." lẽ cũng .

Nàng cũng liệu với thực lực của Đại sư thể tìm cách trở về , với vẻ chắc chắn.

Cung Hà hề ngạc nhiên: "Do công pháp ư? Vậy Giới Vực thành ."

Tô Chước: "Sư , trực giác của chuẩn thật đấy." Nàng còn thể về .

Câu trả lời của Cung Hà khiêm tốn bất thường: "Hê hê, đoán thôi."

Khải Giác liếc .

Cung Hà đưa tay vỗ vai Khải Giác, Khải Giác tránh nhưng tránh , quen .

"Nếu Đại sư vẫn cần thêm chút thời gian, để vị hảo dẫn chúng tham quan Không Thượng thành." Cung Hà ôm đồm việc, .

Khải Giác: "Đừng mơ."

Tuy , thực Khải Giác Cung Hà rời khỏi phủ Thành chủ.

Hai một ma nhanh chóng đến đường phố bên ngoài.

Ma khí dày đặc ở phủ thành Ma vực khiến thể thở nổi, nhưng Tô Chước mơ hồ cảm thấy thể thích ứng.

Trong Linh giới cũng những nơi linh lực pha tạp với các khí tức hại khác, những linh khí đó khi tinh lọc thể tu sĩ sử dụng trực tiếp.

Bây giờ Tô Chước cảm thấy, ma khí giống như linh khí quá nhiều tạp chất.

Hiện tại cảm giác của nàng tương tự như ở Giới Vực thành, linh lực nơi đó nhiều tạp chất, nhưng thể hấp thu.

Nếu Ma tộc linh mạch, e rằng Ma tộc sớm tự sử dụng công pháp .

... Không Nhân Ma nào tu luyện công pháp , một Nhân Ma dường như linh mạch.

Lúc , Tô Chước đột nhiên nhớ lời của đồ đằng:

"Ngươi nghĩ ai cũng thể tu luyện ?!"

Nhỡ ý thức Ma Thần cố ý như thì ?

Để giữ lá bài tẩy cho Ma vực?

Đồ đằng: "... &*%$."

Đang nghĩ ngợi, Tô Chước thấy xa xa đột nhiên xuất hiện một vật rơi xuống đường phố, lực lượng khổng lồ đập thẳng xuống đường tạo thành một cái hố, vật đó đập nát vụn, m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp nơi.

Gần t.h.i t.h.ể đó, những Ma Tu tu vi cao dính một giọt máu, còn những Ma Tu qua đường kịp tránh thì mặt biểu cảm dùng ma khí lau m.á.u và thịt vụn .

Tô Chước và Cung Hà dừng chân.

Khải Giác thấy họ nữa, cũng dừng , về phía họ.

Hai chằm chằm , ánh mắt chút nghi hoặc.

"Chỉ là vứt xác thôi." Khải Giác nhíu mày: "Các ngươi bệnh sạch sẽ ?"

"Các ngươi quen vứt xác đường phố ?" Khóe miệng Tô Chước khẽ giật giật, thấy đường xuất hiện một ma trận nuốt chửng huyết dịch và thịt vụn, nhanh chóng khôi phục mặt đất sạch sẽ, chỉnh như mới.

Cảnh tượng thực sự... khiến dám khen ngợi.

"Việc Thiên Ma thể mà các ngươi thể ? Ta tưởng địa vị của các ngươi ở Linh giới cao lắm cơ." Khải Giác khinh miệt: "Chẳng lẽ mà các ngươi g.i.ế.c, linh trận ăn?"

Trong mắt đầy ý " các ngươi g.i.ế.c quá tầm thường".

Cung Hà quen với sự khác biệt: "Linh trận ăn thịt, mà ăn linh khí, trận pháp của các ngươi cần ăn thịt chứng tỏ thủ đoạn quá thấp kém."

Nét mặt Khải Giác chút đổi: "Vớ vẩn."

Tô Chước: "..."

Khải Giác: "Linh trận ăn huyết nhục thì chịu việc cho các ngươi? Ngay cả trận pháp hộ thành cũng ăn ?"

Tô Chước: "Không ăn."

Khải Giác: "Vậy các ngươi thể giữ để tự ăn."

Tô Chước ý tưởng kỳ lạ của choáng váng: "Ngươi là đồ ngốc ! Ăn thì gì ngon chứ!"

Cung Hà: " , vẫn luôn như thế, sư giờ mới phát hiện ."

Khải Giác: "..."

 

Loading...