Tiểu Sư Muội Lại Được Thiên Đạo Chúc Phúc Nữa - Chương 94: Diệu Thiên Tông toàn là những kẻ tàn nhẫn
Cập nhật lúc: 2025-08-29 14:32:17
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sự thật đúng là như .
Diệu Thiên Tông một quyển trục hạch tâm bí mật, chỉ những ai vượt qua khảo nghiệm bí cảnh tông chủ mới xem. Đời đời đều thế.
Mật quyển ghi tất cả thông tin của Diệu Thiên Tông từ xưa đến nay, các cơ mật và thần vật lớn đều ghi chép.
Mà Ngũ Thải Nê , ghi chép.
Ngũ Thải Nê , thể trồng vật chất sinh cơ, bao gồm cả việc tái tạo nhục .
Thứ gì Ngũ Thải Nê trồng, sẽ đủ loại thuộc tính gia tăng, công hiệu gấp đôi thuộc tính ban đầu.
Ngũ Thải Nê ý thức độc đáo, nhận chủ, kết linh, cả đời chỉ nhận một bạn.
Về việc nó vì nổ, đó chẳng qua là do bản tính trời sinh.
Bất kể vui , nó đều sẽ nổ cho vui, chẳng bao lâu sẽ phục hồi.
Hùng Kinh Đán lúc , chỉ là đang nhạo tất cả ở đây đều là đồ ngốc.
Bọn họ Ngũ Thải Nê, nhưng tập tính của nó.
Điều cũng bình thường thôi, từ xưa đến nay, ai từng Ngũ Thải Nê ưu ái, nhưng ít thấy nó.
Linh Tể nhà ông vận khí , quả thực đến bạo !
Nghĩ ngợi, Hùng Kinh Đán cảm động đến rơi lệ.
tin tức thể truyền ngoài, Trần Linh hiện tại còn đủ mạnh, quá sớm để lộ thần vật, chỉ rước họa sát .
Các trưởng lão của các tiên môn tông phái ông, vẻ hả hê trực tiếp lên đến đỉnh điểm, chỉ thiếu điều xoa cằm, với Hùng Kinh Đán rằng đáng đời.
Đấu đá nửa ngày, ai cũng chiếm Ngũ Thải Nê, đều vui vẻ.
Trong tiểu thế giới, Trần Linh chợt lóe đến mặt tử Kim Ô Tông.
"Đại sư của các ngươi sắp xong ?"
Mọi , mặt lộ vẻ cảnh giác, rút kiếm lên, mấy gã Kim Đan kỳ vây quanh Trần Linh.
"Ngươi gì!"
Trần Linh liếc sắc mặt tím tái của Từ Chính Khanh.
Vừa nghẹt thở .
Hiển nhiên, là do chịu kích thích quá lớn, khí huyết cuồn cuộn cộng thêm việc thương trong lúc giao chiến kịch liệt dẫn đến nội thương nghiêm trọng.
Có lẽ, cũng do dính một chút xíu "mồm quạ" của Trần Linh.
Trần Linh Từ Chính Khanh hôn mê bất tỉnh, suy nghĩ một lát ghé tai gã, gọi một tiếng:
"Ca ca?"
Ngay giây tiếp theo, Từ Chính Khanh đột ngột choàng tỉnh, bật dậy từ trạng thái hôn mê.
"Phụt..."
Lại một ngụm m.á.u cũ trào .
Ồ, hóa đây mới là cách "khai mở" chính xác.
Rốt cuộc bao nhiêu oán niệm và chấp nhất với hai tiếng "ca ca" !
Lần , Từ Chính Khanh ngất nữa, chỉ run rẩy xung quanh.
Ánh mắt gã lướt qua từng tử Diệu Thiên Tông, khi dừng Cố Thường Nhạc, sắc mặt gã trắng bệch, con ngươi co rút mạnh, thể phản ứng đến mức run rẩy.
"Đuổi!"
Từ Chính Khanh nghiến răng nghiến lợi, khó khăn lắm mới thốt một chữ, ánh mắt Cố Thường Nhạc chẳng khác nào thấy quỷ.
Đệ tử Kim Ô Tông ngơ ngác.
"Cái, cái gì?"
Từ Chính Khanh đau khổ nhắm mắt, run run chỉ về phía Cố Thường Nhạc:
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
"Đuổi ả ! Đuổi ! Đuổi !"
Đến cuối câu, Từ Chính Khanh gào lên đầy tuyệt vọng.
Cố Thường Nhạc biến sắc: "Từ ca ca, gì ?"
Một tiếng "Từ ca ca" suýt chút nữa đưa Từ Chính Khanh lên chầu trời.
"A!!!"
"Câm miệng! Ta ! Ta !"
"Đuổi ! Đuổi Cố Thường Nhạc ngoài cho !!!"
"Đuổi càng xa càng !!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-lai-duoc-thien-dao-chuc-phuc-nua/chuong-94-dieu-thien-tong-toan-la-nhung-ke-tan-nhan.html.]
Từ Chính Khanh gào thét, tử Kim Ô Tông thấy liền động thủ.
Thật , bọn họ sớm khó chịu với Cố Thường Nhạc , nhất là cái giọng điệu nũng nịu gọi Từ Chính Khanh là ca ca .
Tê… Nghe mà chỉ g.i.ế.c .
Từ Chính Khanh thích cái kiểu gọi ca ca đó, cùng với vẻ ngoài mềm mại yếu đuối của ả.
giờ thì Cố Thường Nhạc phá hủy hình tượng " " trong lòng Từ Chính Khanh .
Hai Kim Đan kỳ tay, lập tức lôi Cố Thường Nhạc .
Khoan !
Nghiêm Phong đột nhiên lên tiếng ngăn cản.
Hai tử Kim Ô Tông ngẩn , còn kịp hỏi Nghiêm Phong chuyện gì thì nhanh chóng chạy đến mặt họ.
"Cút!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi đẩy đám tử Kim Ô Tông , túm lấy cổ áo Cố Thường Nhạc, giật ngược đầu lao về phía , cho ả một cú "thiết đầu công".
"Bộp!"
"Để mày đánh lén sư của tao! Đánh lén! Đánh lén!"
Nghiêm Phong ghét nhất là đánh phụ nữ, nhưng vì Trần Linh, sẵn sàng phá bỏ nguyên tắc của .
Hắn liên tục nện đầu Cố Thường Nhạc "bộp bộp bộp", suýt chút nữa thì vỡ cả sọ.
Hắn khỏe như trâu, đầu cứng như đá, trông cứ như đang luyện công với hình nhân gỗ.
"Cố Thường Nhạc, còn dám sư tao thương, tao lột da mày!"
(Editor: Đừng ai hỏi lúc lúc tao, lúc ngươi lúc mày nha, thấy sướng tai nên để thôi. Khặc khặc!)
Sau một hồi "thiết đầu công", trán Cố Thường Nhạc sưng vù lên, cũng ngất lịm .
Trước khi ngất, Cố Thường Nhạc vẫn còn nghĩ: Nhất định bảo Nhị sư báo thù cho ! Nhất định!
Nghiêm Phong vốn định đ.â.m trả một kiếm, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nhịn.
Với cái kiểu hành xử , khi thi đấu xong về tông môn chắc chắn sẽ xử phạt theo tông quy.
Cuối cùng, vẫn nhịn xuống g.i.ế.c Cố Thường Nhạc, mà là trực tiếp đem ả ném ngoài.
Nghiêm Phong tuổi còn nhỏ, nhưng sức lực vô cùng lớn, ném Cố Thường Nhạc cứ như ném một con gà con, một phát ném ả đến ngay lối tiểu thế giới.
Tùy ả thì , thích thì đó.
Đám tử Kim Ô Tông xem mà ngây như phỗng, thậm chí quên cả nhiệm vụ mà Từ Chính Khanh giao cho bọn họ.
Bọn họ mặt đối mặt , ai nấy đều câm lặng: “…”
Đệ tử Diệu Thiên Tông, ai nấy đều tàn nhẫn như ?
Bọn họ thế mà tay tàn độc với cả đồng môn! Thật là táng tận lương tâm!
Không học , học .
Sau khi Cố Thường Nhạc , Từ Chính Khanh mới khôi phục bình thường.
Một đám lo lắng vô cùng, cau chặt mày, sợ xảy chuyện gì.
Bọn họ thậm chí hề chú ý, Trần Linh trộn trong đám đông một vòng, tiện tay lấy bộ ngọc bài phận của .
Đợi đến khi Từ Chính Khanh khôi phục, Trần Linh và đồng bọn sớm mang theo ngọc bài phận chuồn mất dạng.
Cũng chỉ khi bọn họ đang thương lượng thế nào để tiến hành bước tiếp theo, mới phát hiện ngọc bài mất sạch.
"Ngọc bài phận ??"
"Mấy tử Diệu Thiên Tông ??"
"Khốn kiếp! Bị úp sọt , Trần Linh úp sọt!"
"Đi, đuổi theo!"
*
Trong tiểu thế giới năm mươi bảy.
Đám quy tắc ngẫu nhiên của tiểu thế giới đánh tan tác.
Trần Linh, Nghiêm Phong và Phù Ngọc Trạch kịp thời liên thủ nên đến cùng một tiểu thế giới.
Giang Vô Diễm và Mộ Dung Nam thì rõ tung tích.
Tiểu thế giới lớn hơn mấy cái nhiều, vô đảo nhỏ trôi nổi, đất biển xanh mênh mông, cả rừng rậm, đằng xa còn núi cao hùng vĩ.
Từ ngọn núi đó, nham thạch nóng chảy ngừng phun trào, đỉnh núi mây đen dày đặc tụ , sấm chớp liên tục, là nơi hiểm địa.
Nghiêm Phong chằm chằm hướng ngọn núi, khí huyết cuồn cuộn sôi trào, tim đập ngừng.
Hắn một trực giác mãnh liệt, dường như thứ gì đó cộng hưởng với ở nơi đó.