Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 397: “Ừ, ta sẽ nổ tung ngươi.”

Cập nhật lúc: 2025-04-19 14:16:30
Lượt xem: 82

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Một cánh cửa không gian đột ngột xuất hiện trên đỉnh một ngọn núi cao trong Tứ Thánh Bảo Vực.

Bốn người Khương Trúc vừa bước ra khỏi cánh cửa không gian, trước mắt lập tức xuất hiện một con đường nhỏ u tĩnh sâu thẳm.

Trên con đường nhỏ âm u đó là những ánh sáng năm màu lơ lửng giữa không trung. Quay đầu nhìn về phía xa dưới chân núi, toàn bộ bí cảnh phía trên như một tấm dải lụa treo lơ lửng tỏa ra một lớp lưu quang.

“Woa, đẹp quá.”

Mục Trì giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy, thứ giống như sương khói kia lập tức bay vào cơ thể hắn.

Điều này khiến Mục Trì hoảng sợ, lập tức la hét ầm ĩ: “Xong rồi xong rồi,ta trúng độc rồi, ta sắp c.h.ế.t rồi, thượng cổ bí cảnh thật đáng sợ…”

Vừa hét vừa thè lưỡi ngã xuống đất bất tỉnh.

Bạch Tử Mục và Tiêu Trường Phong vây quanh hắn giúp hắn kiểm tra bằng linh lực.

Thấy Mục Trì yếu ớt nằm trên đất, vẻ mặt hai người còn lại nghiêm túc, không biết chuyện còn tưởng sắp phải chia ly sinh tử thật.

Khương Trúc bất đắc dĩ xoa trán giải thích: “Đây là linh lực, nhưng là linh lực Ngũ Hành chỉ tồn tại ở thời thượng cổ. Khi linh lực Ngũ Hành đạt đến độ tinh khiết cực điểm thì sẽ xuất hiện dưới ánh mặt trời dưới dạng sương mù ngũ sắc.”

Khi Khương Trúc vừa nói xong, mấy người lập tức ngừng diễn trò.

Mục Trì nhanh chóng thu lại biểu cảm bi thương trên mặt, lộn người đứng dậy, dùng sức vỗ vỗ quần áo trên người: “Hèn gì những đại năng thượng cổ luôn ghi chép về cái gì mà Hồng Mông Tử Khí. Ta còn tưởng là họ lừa người.”

Tiêu Trường Phong và Bạch Tử Mục ngẩng đầu nhìn ra xa, gần như toàn bộ bí cảnh đều bị sương mù ngũ sắc bao phủ.

Dưới ánh mặt trời, linh lực Ngũ Hành giống như lụa là gấm vóc, thậm chí không cần cơ thể phản ứng, linh lực cũng tự động chui vào trong cơ thể.

Điều này cảm giác rất giống khi hấp thụ linh lực nhưng lại càng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Khương Trúc quan sát xung quanh một lúc, thấy quả thật chỉ có một con đường để đi vì vậy nàng nhấc chân bước lên trước.

“Đi thôi, không biết tế ti còn sống hay không, trước tiên cứ tim men theo đường đã.”

Xung quanh con đường rợp bóng cây cối rậm rạp, đủ loại linh thảo kỳ lạ đ.â.m rễ xuống đất. Thỉnh thoảng trong đám cỏ có những côn trùng nhỏ bay lượn hoặc dã thú vụt qua, tạo ra những tiếng sột soạt liên tục.

Bốn người sánh vai bước đi ở giữa đường, để tránh phiền phức, họ chỉ dám tò mò quan sát, tuyệt đối không dám tùy tiện thử nghiệm.

“À đúng rồi Trúc Tử, sao ngươi biết về linh lực Ngũ Hành từ đâu? Còn cả Tứ Thánh Bảo Vực… chẳng lẽ ta lại không nghe giảng trong lớp nữa à?”

Mục Trì tự kiểm điểm bản thân, thứ thú vị như vậy mà sao hắn có thể không biết.

Khương Trúc: “Ồ, ta đã xem qua ký ức truyền thừa của Ma Vương, bên trong có đề cập đến.”

Bạch Tử Mục hỏi: “Bên trong có nói đến cách cứu Nghệ Phong Dao không?”

Khương Trúc còn chưa kịp trả lời thì bỗng cảm thấy một bóng đen lao ra từ bên cạnh khiến nàng giật mình lùi lại mấy bước lớn.

Ngẩng đầu lên thì thấy một cô bé khoảng bốn đến năm tuổi xuất hiện ở trước mặt.

Cô bé hơi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa không gian trên đỉnh núi, ánh mắt như tỏa sáng, nó vui vẻ chà chà tay, miệng lẩm bẩm: “Cuối cùng cô nãi nãi cũng đợi được rồi…”

Nó lập tức định bay về phía đỉnh núi.

Nhưng chưa kịp nhấc chân thì cả người nó đã bị nhấc bổng lên.

Khương Trúc xách bé gái lên, xác nhận đi xác nhận lại rằng cô bé chỉ có tu vi Kim Đan kỳ, hơn nữa trên người hoàn toàn không có chút khí tức yêu thú nào.

Cô bé giãy giụa dữ dội, miệng hét lên: “Thả ta ra, mau thả ta ra! Các ngươi đúng là một lũ vô lễ, ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!”

Mục Trì nghiêng đầu quan sát, thắc mắc: “Sao lại có một đứa nhỏ trong thượng cổ bí cảnh thế này?”

Cô bé tức giận: “Ngươi mới là trẻ con, cả nhà ngươi đều là trẻ con! Mau thả cô nãi nãi của ngươi ra, nếu không ta sẽ tát ngươi một cái nằm bẹp dí luôn đó!”

Không gian im lặng trong giây lát, rồi Mục Trì ôm bụng cười phá lên: “Chỉ dựa vào ngươi á?”

Cô bé càng tức giận hơn, cả người như con giòi quằn quại, hai chân ngắn không ngừng đạp loạn, giận dữ hét vào mặt Khương Trúc: “Ngươi có gan thì thả ta ra, chúng ta đấu tay đôi.”

Mục Trì cười cợt, cố tình chìa mặt lại gần: “Đấu tay đôi luôn à!”

Lúc cái tát từ phía đối diện vung tới thì hắn lại lùi lại mấy bước, liên tục trêu chọc cô bé một lúc lâu: “Lêu lêu lêu, không đánh trúng, không đánh trúng kìa!”

Cô bé nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm, bóng tối trên đầu che khuất ánh sáng tím lấp lánh trong mắt.

Ánh mắt Khương Trúc lóe lên, nàng chăm chú nhìn cô bé với vẻ suy tư.

Trước mặt, Mục Trì vẫn tiếp tục khiêu khích một cách liều lĩnh:“Ôi ôi ôi, sắp tung chiêu mạnh rồi đấy à?”

Vừa dứt lời, mặt đất dưới chân bỗng rung chuyển dữ dội, tiếp theo là những vết nứt bất quy tắc lan rộng.

Chỉ trong chớp mắt, ngọn núi cao sừng sững như một tòa thành bỗng sụp xuống như một đống gạch vụn, nhưng kỳ lạ là phần núi đổ xuống không hề rơi rụng hay vỡ tan, mà lại mọc ra những rễ cây giống như tay và chân.

Trong mắt Mục Trì và những người còn lại ánh lên vẻ kinh ngạc.

Những phần núi bị tách ra trôi lơ lửng trên tầng mây, trông chẳng khác nào những ngọn tiên sơn giữa không trung.

Những mảng núi tách ra trôi nổi trên tầng mây, trông giống như đang bơi trong nước, tạo nên một cảnh tượng như những tiên sơn lơ lửng giữa không trung.

Nếu bọn họ không tận mắt chứng kiến cảnh núi tách ra, chắc chắn sẽ nghĩ rằng đây thực sự là một dãy tiên sơn huyền diệu.

Đến khi những mảng núi hoàn toàn phân tán, bọn họ mới nhận ra - đây nào phải một ngọn núi chứ?

Bởi vì làm gì có ngọn núi nào lại mọc lơ lửng giữa vách đá, xung quanh hoàn toàn không có đất liền?

Đây rõ ràng là hàng loạt các loại linh thú kỳ lạ tập hợp lại tạo thành một ngọn núi giả.

Thấy Mục Trì và những người khác định bay lên, Khương Trúc vội vàng hô lớn: “Mọi người đứng yên, đừng sử dụng linh lực.”

Nhân lúc nàng mất tập trung, cô bé đó vùng vẫy dữ dội rồi thoát ra khỏi tay nàng. Sau đó cô bé lập tức nhấc chân chạy thẳng về phía ngọn núi có cổng không gian.

“Ta chẳng quan tâm các ngươi sống hay c.h.ế.t đâu, cô nãi nãi chỉ muốn ra ngoài.”

Nói xong một luồng ánh sáng tím đột ngột xuất hiện sau lưng cô bé, một đôi cánh khổng lồ mang cô bé bay nhanh về phía xa.

“Cửa không gian, cô nãi nãi tới đây!”

“Bịch!”

“Á!”

Một nhánh cây dài đột ngột vươn ra từ ngọn núi, mạnh mẽ kéo cô bé trở lại.

Trước khi cô bé kịp rơi xuống đất, vô số nhánh cây từ hư không xuất hiện, quấn chặt lấy cô bé từ đầu đến chân, chỉ chừa lại một cái đầu lộ ra ngoài.

Cô bé trừng mắt nhìn bốn người trước mặt vẫn đang an nhàn ngồi trên mặt đất, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác muốn khóc mà không khóc nổi.

Khương Trúc: “Đối ba.”

Tiêu Trường Phong: “Ta sẽ nổ ngươi.”

Khương Trúc: “??? Ta ra ba đôi? Ba? Suy nghĩ lại đi?”

Tiêu Trường Phong: “Ừ, ta sẽ nổ ngươi.”

Khương Trúc: “...”

Bé gái bị trói chặt giãy giụa điên cuồng, trong khi bốn người đội mũ trùm đen ngồi khoanh chân xung quanh, thoải mái chơi bài.

Mục Trì tranh thủ hỏi: “Chúng ta đang ngồi trên linh thú gì vậy? Nó có tấn công chúng ta không?”  

“Chúng gọi là Thôn Sơn Thần, vừa sinh ra đã mạnh mẽ vô cùng. Vì không có ngũ quan nên chúng chỉ có thể xác định vị trí con mồi dựa vào linh lực, đó cũng là điểm yếu của chúng.”  

Thôn Sơn Thần là một trong số ít chủng tộc có thể chống lại Cửu Phi. Chúng vô cùng quý trọng thân thể mình và có ý thức lãnh thổ cực kỳ mạnh mẽ, không cho phép bất kỳ sinh vật ngoại lai nào sử dụng linh lực trên người chúng, để tránh phá vỡ hệ sinh thái bên trong. Tuy nhiên chúng cũng không thích g.i.ế.c chóc, tu vi cao bẩm sinh khiến chúng hầu như không tranh đấu với thế gian, thậm chí nhiều lúc còn trở thành thánh địa trị thương cho linh thú bị thương nặng.  

May mà cô bé này chỉ dùng linh lực để bay lên, không có ý định tấn công gì, nếu không giờ đây có lẽ đã bị đánh c.h.ế.t rồi.  

Khương Trúc liếc nhìn cô bé đang lắng nghe trộm bằng khóe mắt, rồi lười biếng giải thích: “Chỉ cần chúng ta không sử dụng linh lực, chúng sẽ không phát hiện ra chúng ta.”  

“Vậy thì tốt rồi, đợi chúng ổn định lại, chúng ta sẽ lẻn xuống.”  

Nghe xong lời giới thiệu của Khương Trúc, bốn người càng không vội vàng nữa.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-397-u-ta-se-no-tung-nguoi.html.]

Không biết cô bé bị trói đã im lặng từ lúc nào. Sau khi nghe lén về Thôn Sơn Thần xong, cô bé liền tằng hắng một tiếng. 

“Nếu các ngươi chịu cứu ta, ta có thể giúp các ngươi.”  

Bốn người không thèm ngẩng đầu, tiếp tục chơi bài.

Thấy không ai phản ứng, cô bé càng lớn giọng hơn: “Ta rất quen thuộc khu vực này, các ngươi muốn tìm bảo vật gì, ta đều có thể giúp các ngươi tìm ra.”  

Khương Trúc quay đầu, quan sát cô bé từ trên xuống dưới. Đối diện với một thân hình bị trói kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt hơi bầu bĩnh và đôi mắt to tròn đang chớp chớp nhìn mình.

Nàng đột nhiên quay đầu lại: “Thôi đi, những gì ngươi biết còn không bằng ta đâu.”  

Mục Trì không chút thương tiếc cười nhạo: “Đúng vậy, trong tình huống này mà còn muốn giúp chúng ta, hãy nghĩ cách giúp chính mình đi.”  

Tiếng cười từ phía trước khiến cô bé hoàn toàn lo lắng, nghiến răng tuyên bố: “Ta nói cho các ngươi biết, không có ta, các ngươi không thể sống sót ra ngoài đâu!”  

Khương Trúc: “Ba đôi một.”  

Bạch Tử Mục: “Ta nổ ngươi.”  

Khương Trúc trợn mắt, một tay ném bài mình xuống, đứng dậy lao về phía họ: “Rốt cuộc các ngươi cho ta xem có bao nhiêu cái nổ.”  

Mục Trì: “Vãi, Trúc Tử, sao ngươi nhìn bài của ta vậy, Tiêu Trường Phong, ngươi quản nàng đi!”  

Khương Trúc: “Ôi, Tiêu Trường Phong, ngươi cũng cho ta xem bài một chút đi.”  

Mục Trì: “.. Bạch Tử Mục, ngươi không nói gì sao?”  

Bạch Tử Mục giơ tay: “Nàng cũng đã nhìn bài của ta rồi.”  

Khương Trúc tươi cười chìa tay về hướng Mục Trì: “Ngươi chỉ cho ta xem một chút thôi, xem xong ta sẽ không nhìn nữa.”  

Mục Trì ôm chặt bài trong ngực, liên tục tránh né: “Thật là thời thế suy đồi, ta tuyệt đối không chịu khuất phục trước thế lực ác đâu!”  

“Mục Trì~~~”  

“Ngươi tránh ra~~~”  

Cô bé bị trói nhíu mày.  

Một lúc sau, cuối cùng nó đã không chịu nổi nữa, gào lên: “Trong bí cảnh có một loại quái vật có thể thôn phệ tuổi thọ…”  

Cả khung cảnh như bị ai đó ấn nút tạm dừng.

Sau hai nhịp im lặng, nhóm người Khương Trúc đồng loạt đứng dậy từ mặt đất rồi đi đến trước mặt cô bé.  

Cô bé: “Cứu ta, ta sẽ nói cho các ngươi nhiều thông tin hơn. Nếu không, mấy nhóc con các ngươi cứ chờ c.h.ế.t đi!”

“Được thôi, để ta cứu ngươi”

Mục Trì vung ngược đại đao, giơ lên cao rồi c.h.é.m thẳng xuống tay của cô bé.

Nó hoảng sợ nhắm chặt mắt, hét lên: “Ôi trời ôi trời ôi trời, ngươi muốn c.h.ế.t đấy à!”  

“Keng”  

Dây leo không hề hấn gì.  

Mục Trì vung vẩy thanh đao trong tay, nở nụ cười nói: “Trúc Tử nói rồi, loại dây leo này vô cùng cứng rắn, c.h.é.m thế nào cũng không đứt, ngươi đừng sợ.”  

Cô bé mở mắt ra, tức giận hét: “Lỡ như thì sao? Nếu nàng ta nhớ nhầm thì chẳng phải tay nhỏ xinh đẹp của ta sẽ không còn nữa sao?!”  

“À… mà khoan, đã biết là không c.h.é.m đứt được, vậy ngươi phí sức làm gì?”  

Mục Trì và ba người còn lại nhìn nhau, đồng loạt nở nụ cười gian xảo.

“Hehe, chỉ dọa ngươi chút thôi.”  

Cô bé:  “*****”

“Đừng lo, bọn ta sắp cứu ngươi ra rồi.” Khương Trúc an ủi.  

“Chờ đã…”  

Một ngọn lửa linh hồn màu lam xuất hiện, tự động chui vào dưới dây leo như có ý thức.  

Dây leo cứng rắn như sắt vừa chạm vào ngọn lửa thì nhanh chóng thu lại, chỉ trong nửa nén nhang, cô bé đã rơi ra khỏi dây leo. 

“Rầm”  

Gần như cùng lúc đó, những mảnh núi tách rời trước đó bất ngờ hợp lại trên không trung, nhanh chóng hình thành một ngọn núi mới.

Nhưng đỉnh núi nơi họ vừa đứng lại tự mình bay đi xa.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, trong nháy mắt, một ngọn núi mới đã được tạo thành.

Thậm chí cô bé còn chưa kịp đứng vững thì ngọn núi kia đã lao đi mất hút. Nàng tức tốc chạy theo, hai chân ngắn ngủn cuống cuồng đuổi theo phía sau.

“Này này này! Ngươi đi đâu thế? Đưa ta theo với! Không phải chứ, đồ ngốc kia, chạy lung tung làm gì vậy?” 

“Đừng chạy mà! Đợi ta với! Nồi cơm nhỏ của ta, tối nay ngươi còn về ăn cơm không hả? Này!!” 

Lối ra gần ngay trước mắt cứ thế mà bay mất.

Thu Vũ Miên Miên

Cô bé tức đến mức giậm chân.

Nhóm người Khương Trúc cũng đuổi theo, đưa mắt nhìn về phía xa, nhưng Thôn Sơn Thần đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

“Tộc Thôn Sơn Thần rất thiếu kiên nhẫn, thời gian tìm chỗ định cư mới thường không quá nửa canh giờ. Xem ra lần này bọn chúng chưa tìm được chỗ phù hợp, nên thủ lĩnh mới ra ngoài tìm.” 

Cô bé giận dữ đá viên đá dưới chân: “Tìm có chút xíu như vậy, đúng là lười c.h.ế.t đi được!”

Mục Trì giật giật khóe miệng: “Vậy có nghĩa là thủ lĩnh là người kiên nhẫn nhất? Đúng là bắt nạt người hiền lành mà.” 

Cô bé lập tức quay phắt lại, chỉ vào bốn người trước mặt, tức giận nói: “Cũng tại các ngươi! Nếu không phải các ngươi cứ kéo ta lại, thì ta đã sớm từ...” 

Khương Trúc lập tức tiếp lời: “ừ đâu? Từ cánh cổng không gian thoát ra ngoài sao? Làm sao ngươi biết đó là lối ra khỏi bí cảnh? Chẳng lẽ ngươi chính là vị Dự Ngôn Tế Ti bị Bắc Mang Các ném vào?” 

Lời vừa thốt ra, Mục Trì và những người khác lập tức vây quanh cô bé, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới.

“Thật hay giả vậy, cô bé này là Dự Ngôn Tế Ti sao?” 

“Chân ngắn như vậy sao có thể phù hợp với danh hiệu bá khí như Dự Ngôn Tế Ti.” 

Sắc mặt cô bé lập tức cứng đờ.

Hình tượng cao một mét bảy mà nó dày công xây dựng cứ thế bị phá hủy sao?

Thôi kệ, dù sao cũng chưa chắc là bốn người này có thể sống sót rời khỏi đây.

Nó lùi lại hai bước, ngẩng cao đầu, hùng hồn nói: “Chính là ta, Vu Khê, thì sao? Ta nói cho các ngươi biết, bất kể các ngươi có phải do Bắc Mang Các phái đến hay không, nếu g.i.ế.c ta thì đừng hòng ai có thể sống sót rời khỏi đây!” 

Bốn người nghe xong thì mừng như điên.

Tìm thấy nhanh vậy sao? Không tốn chút công sức nào luôn!

Khương Trúc lắc lắc ngón tay: “Ai nói với ngươi bọn ta là người của Bắc Mang Các? Bọn ta không làm việc cho bọn họ.” 

Vu Khê lập tức lộ vẻ vui mừng, liếc nhìn những chiếc mũ trùm đen sì trên đầu họ, bình tĩnh nói: “Ta biết ngay mà! Nhìn khí chất của các ngươi là biết ngay không phải đám cháu chắt của Bắc Mang Các.” 

Không phải sát thủ thì đeo mũ làm gì. 

Chẳng lẽ là do quá xấu, không dám lộ mặt?

Nhưng cũng đúng, không phải ai cũng đẹp tự nhiên giống như nó~~ 

Vu Khê thầm tự khen mình trong lòng, ngẩng đầu hỏi: “Vậy khi nào nó sẽ quay lại? Cái đồ ngốc bay đi ấy” 

Khương Trúc nhún vai: “Không biết, có thể một hai ngày, cũng có thể một hai năm.” 

Vu Khê hoảng hốt, “Một hai năm???” 

Cái độ kiên nhẫn này cũng hơi quá đáng rồi đấy.

 

Loading...