Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 486: Ngoại truyện gặp lại lão Chúc Long
Cập nhật lúc: 2025-05-28 14:19:26
Lượt xem: 271
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kể từ khi Ma Sát chết, Tu Tiên giới bước một thời kỳ hưng thịnh từng .
bề ngoài hưng thịnh là những mối nguy hiểm và cái c.h.ế.t đang kề cận.
“Còn bao lâu nữa chúng mới đến Đông Châu?”
Tiết Âm ngẩng đầu những tán cây rậm rạp phía .
Họ xuất phát từ Trung Châu dọc theo sơn mạch Cửu Long nhưng hơn hai tháng mà vẫn thấy điểm dừng.
Thanh Yên nàng một cái, bảo đoàn thương đội phía nghỉ ngơi tại chỗ dẫn nàng leo lên một ngọn đồi nhỏ.
“Nhìn thấy những ngọn núi phía ? Chúng vượt qua chúng mới đến Đông Châu.”
“Đó chính là vùng đại bí cảnh rơi từ trời xuống ?”
Tiết Âm chỉ mới những tán tu nhắc đến việc .
Nghe đó là một vùng bí cảnh lớn hơn cả Tây Châu. Nó bỗng nhiên rơi xuống, chen giữa, trực tiếp cắt đứt Đông Châu và Trung Châu.
Nhiều sự kiện tương tự cũng xảy trong vài năm qua, vì mà bản đồ của Tu Tiên giới mở rộng gấp đôi.
Còn về việc những bí cảnh vốn tồn tại trong một gian nào đó của Tu Tiên giới nguồn gốc khác thì ai thể rõ.
“Lần đoàn của Dung gia mất đến năm tháng để từ Đông Châu đến Trung Châu. Trong hành trình đó họ còn gặp ít linh thú mới xuất hiện. Hy vọng chúng sẽ may mắn hơn.”
Tiết Âm chăm chú những ngọn núi lạ lẫm phía đối diện: “Có lẽ Tu Tiên giới nên phân chia .”
“Sẽ, chỉ là sự hỗn loạn sẽ kéo dài bao lâu nữa.” Thanh Yêu đáp.
Lần nàng đến Tứ đại tông, đám Niệm Nhất rằng sự hỗn loạn của Tu Tiên giới sẽ kết thúc khi Tu Tiên giới trở thành cửu thiên thập địa.
“Phường chủ, một bầy linh thú đang hướng về phía chúng …!”
Một tu sĩ thám thính hốt hoảng chạy về phía đoàn, sắc mặt Thanh Yêu biến đổi, lập tức chạy nhanh tới.
“Nhanh chóng thu hồi tất cả đan dược cao cấp và linh khí đá trữ vật, thu gom càng nhiều tinh thạch và thú cốt càng .”
Lần họ đến Đông Châu để ăn, bên cạnh của Thần Âm phường, còn nhiều của Tam đại các cùng.
Vì vận chuyển quá nhiều thiên tài địa bảo cùng linh đan linh khí, ngay cả đá trữ vật cũng chất đầy vài chiếc xe ngựa, vì họ tiếc chi tiền thuê một trăm tử nội môn của Tứ đại tông theo bảo vệ.
Nghe tiếng chỉ huy của nữ tử, những đang cắm trại lập tức hoảng loạn, thì vội vàng thu dọn đồ đạc, thì bận rộn kiểm soát linh mã đang hoảng sợ.
Tình hình lập tức trở nên hỗn loạn.
Giữa đám đông, một tử mặc trang phục tông môn nhanh đến.
Hắn tên là Lý Chước, là dẫn đầu các tử Tứ đại tông .
“Thanh phường chủ, chúng thể đánh với linh thú ở đây, đường nhiều cướp bóc, bọn họ sẽ lợi dụng sự hỗn loạn để tấn công, lúc đó chúng sẽ khó lòng ứng phó.”
Lý Chước nhận nhiệm vụ như thế ba , vì rõ những tên cướp đang nổi lên hoành hành .
Tất nhiên là Thanh Yêu tin tưởng , định lệnh ngay lúc đó nhưng đúng lúc , một trận động đất khiến núi cũng lắc lư ập đến, cùng với đó là những tiếng gầm rú của thú dữ từ trong bóng tối.
Đó là một bầy linh thú mà họ từng thấy.
Đầu sư tử, chó, lông đầu như lửa bùng cháy, nhưng đuôi dài như roi, phần đuôi mũi nhọn như mũi tên.
Mặc dù Tu Tiên giới biến đổi hơn ba năm nhưng các Linh tu vẫn thể hết về những linh thú mới xuất hiện.
“Gầm…”
Một tiếng gầm của thú dữ vang lên, tất cả linh thú xung quanh đều lao tấn công các Linh tu.
Linh lực Lý Chước bùng nổ, một cú đ.ấ.m trúng linh thú vương đang lao tới khiến nó bay xa ba đến năm bước, trong khi bản cũng lùi vài bước.
Chưa kịp vững, một ánh sáng lạnh lóe lên mặt, móng vuốt sắc nhọn đến gần.
“Coong…”
Thanh Yêu dùng linh lực điều khiển kiếm chắn mặt , ngay giây tiếp theo, Tiết Âm quất một roi về phía .
“Ầm…”
Roi và đuôi thú quấn , khi Lý Chước định lật vùng dậy thì linh thú bất ngờ phun một đám lửa, trực tiếp đánh bay cả ba xa.
“Nó cũng dị hỏa?”
Thu Vũ Miên Miên
Thanh Yêu trợn mắt, cảm giác đau đớn ở bụng truyền đến rõ ràng qua các dây thần kinh.
Lý Chước lau m.á.u bên miệng, : “Không dị hỏa, Tông chủ hình như những linh thú mới sinh đều thể nắm giữ Ngũ Hành lực.”
Ba cố gắng dậy, mặt là lửa thú bùng cháy, xác chết, xe ngựa, thậm chí cây cổ thụ.
Linh thú và tu sĩ giao chiến giữa những tán cây, m.á.u chảy khắp nơi.
“Gào…”
Linh thú vương đó lao tới, lửa thú chặn kín đường lui của Lý Chước, móng vuốt thú đè chặt xuống đất, đuôi phát âm thanh xé gió trực tiếp quật bay Tiết Âm và Thanh Yêu đang cố gắng tấn công.
Thân hình khổng lồ của thú vương kèm theo một tiếng gào thét, cao cao giơ lên đột ngột dẫm xuống đất.
“Lý Chước!” Tiết Âm và Thanh Yêu gào lên trong tuyệt vọng.
Lý Chước đột ngột nhắm mắt .
ba nhịp thở , cơn đau đớn mà dự đoán đến, từ từ mở mắt , chỉ thấy một thanh kiếm phát lôi quang chắn đầu .
Linh lực chứa đựng trong trường kiếm dễ dàng ngăn chặn bộ uy lực của linh thú.
Người cầm kiếm bằng một tay là một nữ tử mặc áo đen, mặt nở nụ tươi.
Thấy đến, cách đó xa, cuối cùng Thanh Yêu và Tiết Âm kiệt sức ngã xuống đất.
Khương Trúc nghiêng đầu , thở phào nhẹ nhõm, lớn: “Nghệ Phong Dao, đây là tử của Thiên Diễn Tông các , chậm một bước thì nợ một ân tình đấy.”
“Nợ thì nợ, ngày khác cũng cứu một tử của Vạn Phật Tông là mà?”
Mình Nhã Quân nhịn : “Ừm… nếu nhớ nhầm, nợ ơn cứu tám mươi chín tử Vạn Phật Tông .”
Nghệ Phong Dao hạ xuống đất, đưa tay vuốt tóc, cảm thấy khổ sở vì nợ nhiều ân tình như .
Lý Chước hồi phục tinh thần thì vui mừng khôn xiết, vội vàng bò dậy, dẫn theo các tử lưng : “Nghệ trưởng lão, nó phun…”
Hắn xong, mắt còn bóng , chỉ một tiếng thảm thiết, một chân Nghệ Phong Dao đá linh thú bay xa.
Linh thú ngã xuống, đầu lõm , m.á.u chảy ngừng.
Những đến chậm một bước như Tiêu Trường Phong cũng tới, Minh Huệ đến gần xác c.h.ế.t với vẻ mặt khoa trương phóng đại: “Ôi, Phật tổ gia gia của , đá c.h.ế.t nó một cách dễ dàng như !”
“Xương đầu đá lệch, giờ thì Tiêu Tiêu thể nghiên cứu nữa, nàng còn bảo các ngươi nương tay đấy.” Tịch Họa kêu lên hai tiếng với vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Nghệ Phong Dao đầu , phát hiện Cung Tiêu Tiêu đang chống hông hai tay, lưng về phía , vẻ mặt tức giận. Hắn chỉ thể ngượng ngùng khổ: “… Xin , sẽ dám nữa.”
Nhìn Cung Tiêu Tiêu đang tức giận và Nghệ Phong Dao dỗ dành nhưng , Khương Trúc đành xoa trán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-486-ngoai-truyen-gap-lai-lao-chuc-long.html.]
Nàng cố ý giảm sức mạnh, nhưng kết quả vẫn là… cái gã ngốc Nghệ Phong Dao khi nào mới mở to mắt .
“Gào…”
Các linh thú khác thấy thêm tu sĩ xuất hiện thì lập tức tức giận. khi thấy đối phương dễ dàng g.i.ế.c c.h.ế.t con thú dẫn đầu, chúng lập tức lùi từ từ với hàm răng sắc nhọn.
Chẳng mấy chốc, bầy thú biến mất dấu vết, bọn cướp ẩn nấp trong bóng tối cũng sớm biến mất ngay khi Khương Trúc xuất hiện.
Chỉ còn một mảnh hỗn độn.
“Sao các ngươi thuyền bay?” Khương Trúc đầu về phía Thanh Yêu bọn họ, hỏi.
Mục Trì cũng thắc mắc: “ , phi thuyền nhanh hơn linh mã nhiều.”
“Chúng mua thông tin từ tay tán tu, rằng phía linh thú bay nên định bộ một đoạn để tránh chúng nó. Không ngờ vẫn gặp cuộc tấn công.”
Mặt Tiết Âm đầy sợ hãi vỗ ngực: “May mà đến, nếu chúng sinh tử cách biệt .”
“À đúng , các ngươi đến sơn mạch Cửu Long gì? Có chuyện lớn gì xảy ?”
Khương Trúc lắc đầu, ánh mắt chỉ về phía xa.
Tiết Âm và Thanh Yêu theo hướng nàng chỉ, chỉ thấy khu rừng cổ thụ đổ sập, thỉnh thoảng thấy tiếng linh thương phá vang lên.
“Đó là… Vinh Mặc Hi ?”
“ , nàng cứ kéo chúng thi đấu.”
Mục Trì với giọng lơ đãng, xong cả nhóm cùng bước qua đống hỗn độn, thong thả về phía .
“Đi đây, nếu nàng phát hiện chúng ở đây chơi một lúc thì chắc chắn bắt thi đấu thôi.”
Minh Huệ và Tịch Họa chạy theo họ vẫy tay với Thanh Yêu.
“Mười ba thiên tài sắp biến thành mười bốn thiên tài , báo cho các ngươi bí mật nhé.”
Khương Trúc xong cũng thu Vạn Quân Kiếm, mỉm vẫy tay với họ theo bước của bạn bè đuổi theo.
“Dù là mười ba thiên tài mười bốn thiên tài… chỉ cần là các .”
Tiết Âm theo bóng dáng họ rời , mặt vô thức nở một nụ rực rỡ.
Những rời như Khương Trúc thấy Vinh Mặc Hi thì lập tức thu vẻ lơ đãng , tranh lao về phía linh thú.
Trông còn dáng vẻ lơ là như nữa.
Thực họ sớm thừa nhận Vinh Mặc Hi là thiên tài . Họ vinh hạnh nhưng nàng tự chứng minh.
“Này , là đang diễn kịch ? Sao đánh thật !?”
Mục Trì đá một cú thật mạnh cảm thấy cam lòng.
Khương Trúc lắc lắc cái chân đau của , mặt đầy ngạc nhiên: “Hả? Không ai bảo là diễn kịch, còn tưởng đánh ngã mới tính là xong nữa.”
Mục Trì: “?”
“Sao lớn tiếng như , ngươi đánh ai ngã?”
“Không , ai là đá một cú nhỉ…” Khương Trúc lẩm bẩm ngước lên trời.
Mục Trì mỉm nhẹ: “Trúc Tử ngươi đừng chạy, sẽ đánh ngươi đến khi ngươi kêu cha gọi !”
Đối mặt với sự khiêu khích, Khương Trúc nhanh trí… lườm một cái.
Mục Trì: “…?”
Vãi ạ, thể nhịn ?
Hai bóng hình ngay lập tức lao , ở bên , đám Tiêu Trường Phong cũng đang trong một trận hỗn chiến từng với Vinh Mặc Hi. Minh Nhã Quân bảo vệ Cung Tiêu Tiêu theo họ để trọng tài.
Minh Huệ và Tịch Họa cành cây cổ thụ, ăn hạt dưa vỗ tay cổ vũ.
Hình như cảm nhận điều gì, cả hai đồng thời đầu , chỉ thấy giữa bóng cây hiện một tòa lâu.
Minh Huệ và Tịch Họa một cái cùng lao về phía đó.
Họ là lão Chúc Long đến.
“Kẽo kẹt…”
Cửa lớn của lâu mở , một lão đầu tóc hoa râm, đầu sừng rồng, mặc áo hoa mặt họ.
Minh Huệ vội vàng lấy một quyển sổ từ túi đồ đưa cho lão: “Theo yêu cầu của ngài, tất cả chuyện , thiếu một điều nào.”
Lão Chúc Long nhận lấy quyển sổ, gì nhiều chỉ : “Đi .”
Tịch Họa vốn định gì đó nhưng thấy lão vẫy tay thì cũng mỉm theo Minh Huệ rời .
Từ xa, Khương Trúc đột nhiên dừng , thấy nàng nhúc nhích, đám Mục Trì cũng tự động dừng .
Theo ánh mắt của nàng, bọn họ đều thấy Vô Cực lâu ở đất.
Khương Trúc lão Chúc Long từ xa, nàng nhớ đến những gì , định bước tới nhưng thấy lão Chúc Long trở trong lâu.
Cửa lâu từ từ đóng , ngăn cách bóng tối bên trong với ánh sáng ban ngày bên ngoài.
“Ông lão , cho chúng một chút .” Mục Trì lẩm bẩm.
“Sao ngươi như về ông , nếu nhờ ông kịp thời xuất hiện thì ngươi thua đấy, ?”
“?”
Mục Trì mỉm : “Trúc Tử, ngươi ngày càng đáng ăn đòn , ?”
“Lão tặc Niệm Nhất, ăn một côn của !”
“Trời ơi, còn hô bắt đầu, Mục Trì ngươi ăn gian, tấn công lưng!”
Bầu khí lập tức nóng lên, một nhóm thiên tài đùa giỡn bay về phía xa, cho đàn chim bay lên vù vù.
Lão Chúc Long bên cửa sổ, theo bóng dáng họ rời qua khe hở, gương mặt già nua lộ nụ nhạt.
“Chủ nhân xem bên trong gì ?” Lão phó hỏi.
Đây là thứ lão đổi lấy từ tiểu hòa thượng, bên trong những điều lão nhất trong cuộc đời .
“Những gì giấy, mãi mãi thể so với việc đích chứng kiến.”
“ những gì chúng thấy chỉ là kết cục, trong đó cũng thể lẫn nhiều điều khó .”
“Khóc cũng chẳng cả, chỉ cần kết cục như thì cơn bão và tuyết chỉ là bậc thang cho họ mà thôi.”
Người bên ngoài xa, lão Chúc Long cũng lão phó dìu từng bước tiến sâu trong lâu.
Âm thanh trò chuyện của họ càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ, gần như sắp thời gian nuốt chửng .
Chỉ thấy từ sâu bên trong vọng một tiếng thì thầm: “Bạn cũ, bọn họ giống như .”