Thời gian mở cửa của loại bí cảnh nhỏ   dài,  thể lãng phí quá nhiều  những chuyện  .
Sau khi    hết, Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc thì thầm vài câu,  đó Huyền Tứ  vội triệu hồi tiên hạc mà kéo Lăng Miểu  theo Bạch Sơ Lạc về một hướng nào đó.
Lăng Miểu hoang mang, nàng vốn tưởng rằng  khi cứu  Bạch Sơ Lạc, họ sẽ lập tức lên đường trở về,  ngờ hai   trông     ý định hồi phủ.
Bạch Sơ Lạc   mở đường, Huyền Tứ kéo nàng, thong dong  theo .
Một ngày tốt lành
Lăng Miểu kỳ quái hỏi: "Chúng  định ở  rèn luyện ?"
Nàng   ở  lắm, vì  khả năng sẽ gặp  Lăng Vũ, hiện tại nàng chỉ  tránh Lăng Vũ càng xa càng .
Nghĩ đến Lăng Vũ, nàng lén liếc  Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc, trong lòng  chút phức tạp.
Ấn tượng ban đầu của nàng về hai   khá , nhưng  nghĩ đến việc   họ sẽ yêu Lăng Vũ đến c.h.ế.t  sống   chẳng  kết cục  , nàng  cảm thấy xót xa.
Huyền Tứ: "Không tính là rèn luyện, kiếm của tên  tự bay  mất , chúng   cùng  tìm  kiếm  về."
Bạch Sơ Lạc, kẻ đáng thương  thanh kiếm tự bay mất,  đầu  nở một nụ  vô hại với Lăng Miểu.
Lăng Miểu ngơ ngác: "Kiếm cũng  thể tự bay   ? Vậy   thể giao tiếp với nó, bảo nó tự bay về ?"
Bạch Sơ Lạc  hì hì: "Thanh kiếm đó của   sinh  kiếm linh,  suy nghĩ riêng, nhưng  vẫn  học  cách giao tiếp với nó. Có điều   thể cảm nhận  phương hướng của nó."
Lăng Miểu buồn bực: "Thôi  ."
Dù  cũng   khắc dấu ấn, nàng cũng  chạy , Lăng Miểu dứt khoát mặc cho Huyền Tứ dắt  .
Chẳng    bao lâu, nàng  bắt đầu ngáp liên tục.
Nói chứ, rốt cuộc khi nào mới  thể tìm chỗ nào đó  xuống đây,   gần hai ngày  chợp mắt .
Nếu là ở kiếp , chắc   ngất xỉu ,  công nhận thể chất của  tu tiên quả thật mạnh hơn  nhiều, nhưng  vẫn thấy buồn ngủ quá  mất.
Nàng liếc  đôi tay trống  của Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc, thầm nghĩ nếu lúc    nũng một chút, liệu đối phương  cõng    nhỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-phe-vat-treo-ca-tong-mon-len-danh/chuong-29.html.]
Dù  thì bây giờ  cũng là tiểu sư  mà.
Đợi .
Đôi tay trống  của Huyền Tứ và Bạch Sơ Lạc...
"Tứ sư ."
Lăng Miểu cất tiếng một cách kỳ quặc.
Bạch Sơ Lạc  nàng một cái, ánh mắt trong veo: "Sao thế?"
"Huynh ngoài thanh kiếm bay mất , còn  vũ khí nào khác ?"
Bạch Sơ Lạc trả lời một cách hiển nhiên: "Dĩ nhiên là  , thanh Kỳ Lân kiếm đó là bản mệnh kiếm của , nó bá đạo lắm,  mà dám chạm  vũ khí khác, nó  thể kêu ong ong cả ngày."
Lăng Miểu: "... Ý là, bây giờ ba chúng  tuy đang rèn luyện trong bí cảnh, nhưng   một ai  vũ khí, đúng ?"
Nhìn hai  cũng  nhận  điều  nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu.
Khóe miệng Lăng Miểu giật giật.
Tạo nghiệt mà!
Càng  sâu  bí cảnh, khi ba  xuyên qua một khu rừng, Lăng Miểu cảm nhận rõ ràng khu rừng   um tùm bằng những nơi  thấy  đó, linh khí cũng cạn kiệt thấy rõ.
Theo lý mà , càng  sâu  bí cảnh, linh khí càng nồng đậm, nhưng trong khu rừng  gần như  cảm nhận  chút linh khí nào.
Sau khi  khu rừng , cũng  còn thấy bóng dáng tu sĩ nào khác. Người  rèn luyện sẽ  chạy đến những nơi   linh khí.  suốt dọc đường, quả thật  gặp  yêu thú nào khác.
Càng  về phía , khu rừng càng thưa thớt hoang vu.
"Ở đó!"
Cùng với tiếng kêu khẽ của Bạch Sơ Lạc, bong bóng  chóp mũi Lăng Miểu "bốp" một tiếng vỡ tan, nàng lơ mơ ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện ba  đang   một ngọn đồi lấp lánh.