Tề Diễn  lý do gì  thương đến mức  thể xuống giường.
Sư phụ dẫn  đến thăm hỏi, tiếc nuối : “Con là trợ thủ đắc lực nhất của , giờ thế , con nhất định  nghỉ ngơi thật .”
Tề Diễn sợ lỡ kế hoạch của ma tôn,  lập tức  dậy múa quyền:
“Đệ tử  thể khỏe mạnh,   gì đáng ngại...”
Ta lập tức đỡ   xuống, tiện tay điểm  mệnh mạch huyệt của .
Tề Diễn hét lên một tiếng thảm thiết, mềm nhũn ngã xuống.
Ta thản nhiên  :
“Đại sư   thể như thế , vẫn là nghỉ ngơi cho  , những việc vặt vãnh khác cứ để  xử lý, chỉ là... linh hạc  nuôi dưỡng hằng ngày  thể thiếu  chăm sóc,   quen  nào giỏi nuôi linh hạc ?”
Mắt Tề Diễn sáng lên, cố gắng  dậy:
“Ta  một  bạn  núi,  giỏi nuôi linh hạc,   thể giúp .”
Chúng  thuận theo như  ý  mong , trao cho  cơ hội.
Tề Diễn cũng  phối hợp nắm lấy.
   .
Một khi  bước  sơn môn , sẽ  thể   .
Tên gián điệp ma tộc  gọi là Lão Tôn, trông  vẻ gian xảo, còn khoe khoang rằng   hiểu  về linh hạc.
Sư phụ mỉm  nhờ  chăm sóc  linh hạc,  đầu  sắp xếp cho  một căn phòng kế cận nhà xí,  còn dột nước.
Lão Tôn    gặp ngay Tề Diễn.
Nhìn thấy Tề Diễn vẻ mặt sống dở c.h.ế.t dở,   hài lòng mắng  là đồ vô dụng.
Nói rằng nay    sơn môn, chắc chắn như cá gặp nước,  nhanh sẽ thăm dò  Linh Kiếm Tông.
   ngờ rằng, Linh Kiếm Tông  nguy hiểm trùng trùng.
Hắn  lấy nước, vô cớ rơi  hố đầy gai nhọn.
Đi hái rau, từ  đất chui lên con giun dài ba mét.
Ngay cả khi ở trong phòng ngủ, từ mái nhà cũng  đá tảng rơi xuống, suýt đè  thành bánh dẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-tra-xanh/chuong-6.html.]
 Linh Kiếm Tông càng nguy hiểm, Lão Tôn càng tin chắc nơi  cất giấu vô vàn bảo vật, đối với tương lai tàn sát Linh Kiếm Tông tràn đầy kỳ vọng.
Chỉ  một điều ngoài dự tính của chúng .
Vài ngày trôi qua, Lão Tôn thực sự chăm sóc linh hạc  .
Sư  gãi đầu: “Những linh hạc  linh trí  khai, nếu  ma vật  đổi một cách vô tri vô giác thì ?”
Thẩm Oánh Oánh kiêu ngạo : “Xem  đây.”
Sáng hôm , khi Lão Tôn  đến, Thẩm Oánh Oánh mang theo một rổ đồ ăn ngon lén đút cho bọn chúng.
Vừa cho ăn  : “Linh hạc tội nghiệp, hôm qua   Lão Tôn , mỗi  cho các ngươi ăn  là trái cây hỏng, trái cây ngon   lén mang  bán ở trấn . Hắn thật quá đáng, chỉ   thương các ngươi, mang trái linh quả ngon đến cho các ngươi.”
Nói xong  hối hận:
“Ta cho các ngươi ăn, Lão Tôn chắc sẽ  để ý chứ, đều tại  quá mềm lòng,  chịu nổi  các ngươi chịu thiệt thòi...”
Sau đó   hôm  linh hạc đồng loạt phát điên.
Mổ Lão Tôn đến đầu đầy vết thương.
Các sư  sợ đến toát mồ hôi lạnh, đều tỏ ý   dù  đắc tội ai cũng  dám đắc tội tiểu sư .
Ta chỉ : “Chẳng   đáng yêu ?”
Lão Tôn  linh hạc bao vây vốn  thể phản kháng, nhưng  sợ  tay sẽ lộ  phận, đành  nghiến răng chịu đựng.
Khi  đến vườn thuốc hái thuốc chữa thương,  và Thẩm Oánh Oánh “vô tình”  ngang qua.
“Trời ơi, Lão Tôn,  ngươi   thương nặng như ?”
Lão Tôn  khan: “Chăm sóc linh hạc mà  thương cũng là chuyện thường thôi.”
Thẩm Oánh Oánh lẩm bẩm: “Mấy con linh hạc   giờ  lời đại sư  nhất,    đắc tội với đại sư ,  còn xúi linh hạc mổ rách váy của .”
Lão Tôn  xong   nghĩ gì, liền nhíu mày.
Ta tiếp lời:
“Ngươi với đại sư  quen ,  thương thế ,   đưa cho ngươi thuốc trị thương đặc biệt ? Hắn   ít linh dược chữa thương .”
Lão Tôn ngẩn : “Hắn bảo  ...”
Nói  một nửa mới nhận , sắc mặt liền trở nên khó coi.