02
 
  trong gió lạnh  lâu mới lấy   tinh thần. 
 
Khi bước  loạng choạng  lớp tuyết dày để trở về nhà,    thấy con gái – lẽ  đang ngủ trong chăn –  lôi  ngoài. 
 
Con bé chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh,  mặt đầy vẻ hoang mang,  Thiết Trụ chui  trong chăn của nó. 
 
Nhìn kỹ hơn,  còn thấy trong mắt con bé ngân ngấn nước, nhưng   dám để nước mắt rơi xuống. 
 
Giọng Lý Phi đầy ân cần: 
 
“Con mau  trong chăn với Thiết Trụ mà sưởi ấm , hôm nay tuyết rơi lớn như , hai đứa   ngoài trời lâu thế, chân tay đều sắp  cóng . 
 
“Đợi  con về, ba sẽ bảo  con đun ít nước nóng cho hai đứa ngâm chân, bây giờ điều quan trọng nhất là mau  chăn cho ấm .” 
 
Con gái  bướng bỉnh  bên mép giường: 
 
“Đây là giường của con.” 
 
Lý Phi tỏ vẻ khó chịu, kéo tay con bé một cái: 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
 
“Sao con    nghĩ cho  khác thế hả? 
 
“Cô Dữ Mạt và  Thiết Trụ của con cả ngày chịu lạnh bên ngoài, ga giường của con cũng  giặt, họ  chê con là may , con đừng  nhỏ nhen    bực  nữa.” 
 
 thật sự  dám tin  những gì  đang chứng kiến. 
 
Từ khi gặp Lâm Dữ Mạt, Lý Phi như biến thành một    khác. 
 
Thấy  bước , Lý Phi nhíu mày: 
 
“Em   mà lâu thế? Sao giờ mới về nhà? 
 
“Mau  bếp đun ít nước nóng cho Dữ Mạt và Thiết Trụ ngâm chân, chân họ  lạnh cứng ngoài trời băng tuyết suốt như ,  sưởi ấm sẽ  nổi cước đấy.” 
 
   một lời, lập tức đưa Kỳ Kỳ sang giường của , chuẩn  sẵn một túi chườm nóng, bọc con bé  trong chăn. 
 
Sau khi chắc chắn con gái  sẽ   lạnh,  để  cho con một ánh mắt trấn an  khép cửa,  thẳng sang phòng ngủ của con bé. 
 
Nhìn thấy Thiết Trụ đang co ro trong chăn của con gái, cơn giận trong  lập tức bốc lên ngùn ngụt. 
 
 liền giật mạnh chăn lên, kéo cánh tay Thiết Trụ, lôi thằng bé  khỏi giường. 
 
“Đây là giường của con gái , ai cho  lên đây ngủ hả? 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thanh-mai-cua-chong-toi-tro-ve/2.html.]
“Còn  giặt ga giường,   xem   bẩn thế nào, ga giường và vỏ chăn màu hồng của con gái  đều    bẩn đen thui .” 
 
Thiết Trụ òa lên  nức nở: 
 
“Hu hu hu,  ơi, con lạnh quá, hu hu hu, chú Lý, chú lừa con, chú còn    sẽ  để con   chỗ ở nữa mà.” 
 
Sắc mặt Lý Phi lúc trắng lúc xanh,  thể tin nổi  : 
 
“Huệ Phương, thằng bé đang ngủ ngon lành, em  gì mà  thế?” 
 
Ngủ ngon lành? 
 
 khinh! 
 
“Kỳ Kỳ đang ngủ ngon trong chăn, nửa đêm nửa hôm  lôi con bé  ngoài, để cái thằng gì mà Thiết Trụ, cục sắt cục thép gì đó ngủ lên giường của con bé! 
 
“Anh  rõ cục sắt lạnh, nhưng mắt  mù ,   thấy Kỳ Kỳ chỉ mặc  mỗi bộ đồ lót thôi ? 
 
“Buổi sáng  đánh thức Kỳ Kỳ dậy, quần bông áo bông  đều đặt sẵn trong chăn ủ ấm nửa tiếng,  mới cẩn thận mặc cho con bé, sợ con  lạnh. 
 
“Vậy mà  thì  , để con bé mặc độc mỗi bộ đồ lót, cứ thế lôi  khỏi chăn.” 
 
Sắc mặt Lý Phi lúc tím lúc tái,  chút ngượng ngùng giải thích: 
 
“Anh chỉ sờ thấy tay Thiết Trụ lạnh quá, nhất thời nóng ruột nên  nghĩ  nhiều như .” 
 
Nước mắt Lâm Dữ Mạt lập tức dâng đầy hốc mắt: 
 
“Chị dâu, tất cả là tại em, em... 
 
“Thiết Trụ đứa nhỏ ,  theo em  tàu mấy ngày liền, trời thì lạnh giá,  A Phi cũng chỉ là thấy  con em đáng thương thôi.” 
 
 xoa xoa cái đầu đang đau nhức,  vẻ mặt đầy tội nghiệp của hai  con Lâm Dữ Mạt,  ánh mắt tràn đầy quan tâm của Lý Phi dành cho họ. 
 
Vừa mới  ngoài trời băng giá lâu như thế, đầu óc  như đông cứng , thật sự  còn tâm trạng tranh cãi với bọn họ nữa. 
 
“    mấy lời vô nghĩa . 
 
“Đây là nhà của . 
 
“Đây là phòng của con gái . 
 
“Tất cả các , cút hết cho .” 
 
Lý Phi  theo bóng hai  con Lâm Dữ Mạt rời ,  mặt đầy vẻ đau lòng, ánh mắt trừng trừng   như thể  ăn tươi nuốt sống  . 
 
 mặc kệ  , lập tức khóa trái cửa phòng ngủ, ôm chặt con gái, yên tâm ngủ một giấc thật ngon.