Lục Dương  giơ chén  lên thì khựng : ". . ."
Thế nào?
Bị tốc độ của   kinh ngạc  chứ gì?
Ta chạy  cửa, suy nghĩ một chút, còn dừng , bám  khung cửa,  thêm một câu:
"Tướng quân ngài chiến công lẫy lừng, vì chiến đấu mà  thương,  ai dám chê , chỉ than  hùng  sợ hãi!  mà, nếu ngài. . . bỏ đói ch-ết , thì thật là buồn  lắm!"
"Choang!" Chén  nặng nề đập  khung cửa.
Ta co giò chạy, nhanh hơn cả thỏ!
Phía  truyền đến tiếng gầm giận dữ của vị Tướng quân tàn tật nhà : "Để  thấy ngươi  nữa,  sẽ xé xác ngươi!"
"Được! Tính khí ngài thật là khó chịu. . .  ngày mai gặp  ngài nhé!"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Tướng quân,  sợ lắm!   vẫn đến!
7
Điểm tâm của Tướng quân, giờ Thìn mang đến. Thường thì lúc , Tướng quân vẫn  tỉnh giấc,  đợi một lúc. Tuy nhiên,   là  may mắn,  là. . .
Ta  mang điểm tâm  viện  thấy Lục Ngôn   phòng Tướng quân.
"Ngài tỉnh ? Hôm nay sớm ?"
Hôm nay Tướng quân dậy sớm?
Ta bưng bữa sáng đến. Tướng quân  thấy tiếng động lập tức  đầu , đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng  chằm chằm  .
". . ."
Sao hôm nay   dậy sớm thế. . . chẳng lẽ là đang chờ ?
Lục Ngôn cũng  đầu  sang,   mỉm : "Lại đến đưa cơm ?"
Ta gật đầu.
Nghĩ đến việc chúng  cũng coi như   vài  trò chuyện, cũng coi như là " quen". Vì thế,   sức  hiệu với  , hy vọng    thể qua đây giúp  một tay. Thế nhưng dù   nhíu mày nháy mắt thế nào, Lục Ngôn vẫn như  hiểu  ý của .
Không còn cách nào khác,  đành giơ một ngón tay , vẫy vẫy với  : "Lục đại nhân, ngài  đây!"
Lục Ngôn nhướng mày: "Ngươi đang sai khiến  đấy ?"
Ta lắc đầu: "Không dám."
"Ta thấy ngươi dám lắm!" Lục Dương nghiến răng , "Hôm qua   ngươi  gan  ? Hôm nay   dám  nữa ?"
Vừa    phất tay với Lục Ngôn. Lục Ngôn gật đầu, xoay  rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thiep-xung-hi-cua-tuong-quan/phan-4.html.]
"Này , Lục đại nhân. . ."
Ngài đừng thấy ch-ết  cứu chứ!
 Lục Ngôn   khỏi phòng  lập tức thi triển khinh công phi lên tường, chuồn mất.
Trong ngoài căn phòng giờ chỉ còn   và Tướng quân tàn tật, hai mặt  .
Ta yếu ớt bất lực.
Hắn hung tàn độc ác.
8
"Không  đến đưa bữa sáng ? Vào ." Lục Dương bắt chước, ngoắc ngón tay với .
Hai chân  run lên bần bật, suýt thì   vững!
Hắn  thế   gọi   đưa cơm? Rõ ràng là gọi   để lấy mạng!
Hắn hừ lạnh: "Sợ  ?"
Ta sợ ư?
Ta  sợ ?
Ha ha. . . đương nhiên là sợ chứ!    thể lùi bước ?
Tránh  đầu tháng,  tránh  giữa tháng. Ta run rẩy. . . bước một chân qua ngưỡng cửa!
Lục Dương thấy , nheo mắt , nguy hiểm  chằm chằm  .
Tiếp theo,  bước nốt chân còn !
. . . Ta từng bước từng bước tiến về phía . Cho đến khi   mặt , đặt bữa sáng lên bàn  mặt . Lục Dương cảm nhận  sự thách thức của , ánh mắt sắc lạnh, sát khí ngưng tụ, giơ tay lên. . .
"Rầm!"
Ta đột ngột quỳ xuống!
Bàn tay Lục Dương đang giơ lên khựng : ". . ."
"Tướng quân, ngài   hỏi một câu, rằng   di ngôn gì ?"
Lục Dương ngơ ngác: "Cái gì?"
Ta : "Trong tiểu thuyết võ hiệp đều  như . Chính diện  phản diện,  khi gi-ết , đều thích hỏi một câu 'ngươi còn  di ngôn gì '. Tướng quân gi-ết ,  thể đừng bỏ qua bước   ?"
Lục Dương cụp mắt  , ánh mắt  chút phức tạp. Hồi lâu ,  cứng nhắc hỏi: "Ngươi. . .  di ngôn gì ?"
9
Ta dập đầu mạnh: "Xin thưa với cha  ở quê xa, con   lời Trưởng Công chúa dạy. Tuy  . . . con  thể thành công khiến Tướng quân ăn cơm, nhưng ch-ết trong tay Tướng quân cũng coi như  báo đáp ân cứu mạng của Trưởng Công chúa năm xưa."