Trang hoàng long trọng như , chắc chắn là vì chủ tử.
Trong phủ chỉ  hai vị chủ tử.
Ta tính toán.
Những ngày    sinh thần của Trưởng Công chúa, cũng   sinh thần của Tướng quân.
Chẳng lẽ là. . . Tướng quân sắp thành ?
"Chưa từng   gì!" Ta  chút buồn bực.
Tối hôm đó, Trưởng Công chúa đến tiểu viện của Tướng quân.
Ta  lão nhân trong phủ , từ khi Lục Lão Tướng quân qua đời, Trưởng Công chúa ít khi gặp nhi tử.
Phụ tử quá giống , mỗi khi gặp nhi tử,  nhớ đến phu quân  khuất.
Trưởng Công chúa  phòng,  Hải ma ma  cùng.
Ta  điều lui  ngoài, đóng cửa .
Điều kỳ lạ là, họ  chuyện dường như  hề tránh .
Ta  bên ngoài cửa,   chút chữ  chữ mất:
". . . Nếu thật sự  ngày đó, mẫu  sẽ  con bảo vệ nàng ()."
"Đây là tâm huyết của phụ  con. . ."
"Vậy con  cam tâm ?"
"Tân Đế. . ."
Ta  hiểu họ đang bàn chuyện gì, cũng chẳng mấy hứng thú,   từ lúc nào,     bên cạnh cửa.
Khi tỉnh dậy, mũi  ngửi thấy mùi phấn son thoang thoảng.
"Phu nhân,  tỉnh ?"
Ta  mở mắt, một gương mặt quen thuộc  ở ngay  mắt.
"Hà ma ma?"
"Vâng." Hà ma ma đáp một tiếng,  đầu dặn dò: "Bưng  , đừng để nước nguội. . . Liễu Nhi, ngươi  thiết với phu nhân, hãy hầu phu nhân tắm rửa."
"Phu nhân? Ai cơ?" Ta ngớ .
Hà ma ma  : "Đương nhiên là  , Trắc phu nhân của Tướng quân!"
". . ."
Chuyện  xảy  từ lúc nào ? ?
18
Trong phủ quả thật  chuyện vui.
Tướng quân sắp thành , và tân nương chính là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thiep-xung-hi-cua-tuong-quan/phan-8.html.]
Đến khi  hiểu rõ  chuyện,    sắp xếp mặc giá y đỏ thắm, đội khăn voan đỏ,  dẫn đến  từ đường Lục gia, và bái đường thành  với vị Tướng quân tàn tật  Lục Ngôn đẩy đến!
Cho đến khi  phòng tân hôn,  vẫn còn  định thần.
Ta bình tĩnh , tự suy nghĩ.
Cuối cùng cũng hiểu . . .
Khi  lầm tưởng  sẽ trở thành nha  thông phòng của Tướng quân, thì thực  Tướng quân. . .  nạp   ?
Ở triều đại , con cái nhà thế gia  khi cưới vợ,   nạp .
Tuy nhiên,  một  trường hợp ngoại lệ, đó chính là vì bệnh tật và các lý do khác, cần  xung hỉ.
Vì ,  là tiểu  của Tướng quân, hơn nữa còn là tiểu  xung hỉ!
"Lục Dương,  thật sự cảm ơn ngươi đấy! Ta   mà,  chắc chắn thèm thuồng  thể của ! Ta da trắng mặt , n.g.ự.c đầy m.ô.n.g nở, quá hời cho tên háo sắc Lục Dương . . . Không đúng. . .  là một Tướng quân tàn tật,  lẽ cũng   gì   nhỉ?"
Thừa lúc   ai,   xuống bàn, qua lớp khăn voan đỏ,  chửi Lục Dương  ăn điểm tâm.
"Hắn  tàn tật ,  còn háo sắc thế. . . điểm tâm , ăn ngon thật."
"Dù ngon cũng đừng ăn nhiều, bữa tối  chuẩn  gà chiên nhỏ mà nàng thích." Giọng nam nhân quen thuộc trầm ấm vang lên.
Lục Dương!
Hắn  từ lúc nào?
Khi   hồn, Lục Dương  bế ,  về phía giường.
Đi!
Ta giật  đến nỗi điểm tâm trong tay rơi xuống: ". . ."
19
Hắn nhấc tấm khăn voan đỏ lên,  bưng rượu giao bôi đến.
Ta mở to mắt, run giọng : "Tướng quân  . . .  . . ."
Không  là tàn tật ở chân ?
20
Lục Dương  xuống bên cạnh , mỉm  : "Ta thành thật với phu nhân."
Quả thật  thành thật.
"Nếu phu nhân  chê  tàn tật ở chân."
Hả? ?
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Hơi thở ấm áp của Lục Dương phả  tai : "Phu nhân hãy nhớ kỹ,  tàn tật ở chân, khó  thể chữa khỏi."
Giả tàn tật?
Dù  ngu ngốc, nhưng cũng  với  phận như , nếu  liên quan đến đại sự, hẳn sẽ  tốn công tốn sức giả vờ tàn tật.
, nếu  như ,  còn  nạp  để xung hỉ?