Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 120

Cập nhật lúc: 2025-07-02 05:27:56
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong điều kiện đặc thù, các mô mỡ dưới da t.h.i t.h.ể có thể trải qua quá trình xà phòng hóa hoặc hydro hóa, tạo thành một chất sáp màu trắng ngả vàng, được gọi là xác không rữa. Đây là một hiện tượng bảo tồn t.h.i t.h.ể thuộc dạng khá hiếm, xảy ra khi t.h.i t.h.ể được đặt trong môi trường ẩm ướt, thiếu oxy và được giữ ổn định trong điều kiện đó.

 

Cống thoát nước nơi tìm thấy t.h.i t.h.ể vốn âm u, ẩm thấp quanh năm, là môi trường lý tưởng để vi sinh vật sinh sôi nảy nở. Hai t.h.i t.h.ể bị nhét trong bao tải kín, không thoát khí được, đã tạo điều kiện lý tưởng cho xác không rữa hình thành trong thời gian ngắn.

Nam Cung Tư Uyển

 

Tuy nhiên, theo thời gian, dòng nước trong cống lúc nhanh lúc chậm, thêm vào đó là lũ chuột cống cắn rách lớp bao, t.h.i t.h.ể dần bị lộ ra ngoài không khí. Một khi tiếp xúc với oxy, quá trình phân hủy lại diễn ra với tốc độ nhanh chóng. Lúc được phát hiện, hai t.h.i t.h.ể đã bước vào giai đoạn bạch cốt hóa chỉ còn trơ lại xương trắng, lớp xác không rữa trước đó cũng đã bị hòa tan và thấm dần vào các sợi vải của bao tải.

 

“Đeo găng rồi mà vẫn thấy tay dính bết,” một cảnh sát bên Tổ Giám định bực bội lẩm bẩm khi đang tiếp tục kiểm nghiệm, “Đời này tôi ghét nhất mấy cái t.h.i t.h.ể kiểu này. Người ta nói t.h.i t.h.ể bị xác không rữa bao bọc là có lợi cho pháp y khám nghiệm, mà lần này thì ngược lại—mỡ dưới da hóa sáp nhưng cũng thối rữa luôn rồi, manh mối gần như bị phá hỏng hết.”

 

Khi Cố Ứng Châu và Lục Thính An bước vào, Tiểu Hà từ đáy bao tải móc ra một chiếc vòng tay bạch kim nhỏ xíu. Có lẽ lúc t.h.i t.h.ể bị di chuyển, chiếc vòng đã tuột khỏi cổ tay người phụ nữ và kẹt lại trong một góc túi. Nếu không lật tung lên, chắc chẳng ai phát hiện ra.

 

Cố Ứng Châu hỏi:

“Có gì mới không?”

 

Tiểu Hà quay lại, giơ vòng tay ra,

“Sếp Cố, trong túi phát hiện một chiếc vòng bạch kim. Căn cứ vào kết cấu và độ ổn định thì có thể xác định là hàng chính hãng. Trên móc khóa có khắc một chữ tiếng Anh rất nhỏ ‘Eternal’.”

 

Lục Thính An khẽ lặp lại, “Vĩnh hằng… là tín vật đính ước à?”

 

Cố Ứng Châu liếc mắt nhìn cậu, lạnh nhạt đáp,

“‘Eternal’ là thương hiệu trang sức tầm trung, rất được dân thành phố này ưa chuộng. Ước chừng có hơn 30% người dân từng mua qua.”

 

Tiểu Hà ủ rũ tiếp lời,

“Biết thì cũng thế thôi. Dù là thương hiệu quen thuộc, tra ra người mua cũng cực kỳ khó.”

 

Lúc này, sư tỷ của Tiểu Hà bước tới:

“Danh tính hai nạn nhân gần như không thể xác định được. Với tình trạng phân hủy nặng như vậy, không thể chiết xuất DNA rõ ràng. Hơn nữa, lớp xác không rữa bao quanh cả hai người, hoà lẫn vào nhau, rất khó phân tách.”

 

Cố Ứng Châu cầm chiếc vòng tay, đặt dưới kính lúp xem xét, rồi đưa lại cho Tiểu Hà:

“Kiểm tra lại kỹ đi. Trang sức của Eternal thường được khắc mã số riêng, để quản lý sản phẩm giới hạn và làm căn cứ định danh cho khách hàng. Nếu có mã, cửa hàng sẽ có hồ sơ người mua.”

 

“Thật sao?”

Tiểu Hà mừng rỡ, lập tức bật đèn, dùng kính lúp rà soát từng chi tiết.

 

Lục Thính An nhẹ nhàng thúc cùi chỏ vào tay Cố Ứng Châu, nửa trêu chọc:

“Sếp Cố đúng là bách khoa toàn thư sống. Chuyện này mà anh cũng biết.”

 

Cố Ứng Châu bị chạm một chút, hơi ngứa, liền âm thầm kéo tay áo che lại, bình thản nói:

“Cha tôi từng đầu tư vào thương hiệu này.”

 

Lục Thính An à lên một tiếng,

“Thì ra anh cũng từng quan tâm đến sự nghiệp gia tộc. Giới truyền thông toàn nói anh không hứng thú với việc kế thừa mà.”

 

Cố Ứng Châu nhướng mày, thản nhiên:

“Đúng là không có hứng, chẳng qua tình cờ xem qua vài tài liệu thôi.”

 

Lục Thính An: “…”

 

Lúc này hắn cậu nhận ra vì sao có người có thể được viết thành nam chính trong tiểu thuyết: người ta “tình cờ” giở tài liệu là gặp trúng manh mối, “vô tình” nhớ kỹ luôn tên thương hiệu có liên quan đến án mạng.

Không hổ là con cưng của vận mệnh. Tác giả cũng thật thiên vị.

 

“Có rồi!”

Tiểu Hà reo lên, lau sạch vòng tay, rồi phát hiện một chuỗi số khắc mảnh dưới khớp khoá hình trăng non: 1689450.

 

Cậu ta ghi lại dãy số rồi đưa cho Cố Ứng Châu,

“Sếp Cố, việc tiếp theo lại nhờ các anh.”

 

Cố Ứng Châu nhận lấy tờ giấy, bình thản:

“Đây là trách nhiệm của chúng tôi.”

 

Hết giờ làm việc, hai người dự định quay lại Thanh Hà huyện, việc truy dấu người mua chiếc vòng tay sẽ được giao cho Phó Dịch Vinh tiếp quản.

 

Lần này, Cố Ứng Châu còn gọi cả Du Thất Nhân đi cùng, khiến Phó Dịch Vinh phấn khích đến mức ánh mắt còn phát sáng mấy lần.

 

Nhét giấy ghi chú vào túi áo, Phó Dịch Vinh liếc thấy Cố Ứng Châu cầm chìa khoá xe, liền hỏi:

“Lão đại, anh cũng ra ngoài à? Hai nạn nhân còn chưa xác minh danh tính mà.”

 

Cố Ứng Châu đáp gọn:

“Đi tra án mất tích.”

 

Phó Dịch Vinh gật đầu, hoàn toàn không thấy bất ngờ.

Đây mới đúng là đội trưởng Cố mà anh biết một người nhận án là phải theo tới cùng. Chuyện nhượng bộ Kha Ngạn Đống khi nãy cũng chỉ là vì nể mặt, chứ tuyệt không có nghĩa là anh sẽ ngồi yên để người khác dắt mũi.

 

Còn khoảng mười phút nữa mới hết giờ làm, Lục Thính An cũng không muốn ngồi không, liền quay lại phòng pháp y.

 

Sầm Khả Dục làm việc cực kỳ hiệu quả. Với sự hỗ trợ của Lê Minh và trợ lý nhỏ, anh đã rửa sạch rêu và những sinh vật bám trên xương, đồng thời tạm thời lắp ghép lại những mảnh xương bị rời ra do ngâm nước quá lâu.

 

Hai bộ hài cốt đặt song song trên bàn mổ, miễn cưỡng còn thấy được hình dáng con người.

 

Thấy Lục Thính An bước vào, Sầm Khả Dục dừng tay, nghiêng đầu nói với trợ lý đang chuẩn bị viết báo cáo:

“Lấy khẩu trang cho cảnh sát Lục.”

 

Khi quay lại, Sầm Khả Dục nhìn Lục Thính An:

“Nhân tiện nhắc cậu, trong quá trình phân huỷ ở hệ thống thoát nước có nhiều vi khuẩn và khí độc sinh ra, phòng pháp y vẫn chưa khử trùng hoàn toàn. Hít nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.”

 

Ngữ khí của anh vẫn bình thản như thường, nhưng khi ánh mắt chạm vào nhau, Lục Thính An lại cảm giác được một tia ý cười mờ mờ trong mắt đối phương, dù anh chẳng hề nhếch môi.

 

Thể trạng Lục Thính An vốn yếu, chỉ cần dính gió hay dầm mưa một chút là có thể ngã bệnh ngay. Huống chi mùi trong phòng pháp y đúng là khó chịu đến mức làm người ta buồn nôn. Cậu cũng không khách sáo, chỉ gật đầu cảm ơn.

 

Tiểu trợ lý, sau một thời gian tiếp xúc với tổ Trọng án, cũng dạn dĩ hơn, tính cách cởi mở, lời nói cũng nhiều. Trên đường đi lấy khẩu trang cho Lục Thính An, cô vừa đi vừa nói đùa:

“Sao Sầm pháp y chỉ quan tâm đến cậu thôi vậy? Chẳng lẽ anh Cố là người sắt, miễn nhiễm với độc khí?”

 

Lời vừa dứt, không khí trong phòng như đóng băng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/120.html.]

 

Cô rụt vai, toe toét gượng gạo: “…Lạnh quá à?”

 

Nhưng thứ khiến cô hối hận nhất không phải sự im lặng này, mà là câu nói tiếp theo của Sầm Khả Dục khiến cô chỉ ước được quay ngược thời gian về nửa phút trước để tự vả cho mình một cái thật đau vì cái tội lắm mồm.

 

Chỉ thấy Sầm Khả Dục vẫn cúi đầu, bình thản dùng lưỡi d.a.o lướt qua phần xương sườn của bộ hài cốt nữ, tiếng kim loại sắc bén vang lên lạnh lẽo. Anh cất giọng đều đều, như thể đang nói chuyện thời tiết:

 

“Muốn c.h.ế.t thì cứ chết. Tôi không quan tâm.”

 

Tiểu trợ lý: “…”

 

Cố Ứng Châu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc lẹm:

“Phòng Pháp y là nhà riêng của cậu đấy à?”

 

Anh sải bước lướt qua Sầm Khả Dục, đến gần bàn dụng cụ, dưới ánh mắt run rẩy chỉ đường của tiểu trợ lý, lấy ra hai chiếc khẩu trang. Thuận tay, anh còn xé bao bì giúp Lục Thính An, đưa tận tay như một động tác đầy tri kỷ.

 

Sầm Khả Dục đương nhiên hiểu rõ anh ta đang cố tình diễn trước mặt mình. Anh chẳng buồn để tâm, cúi đầu tiếp tục công việc, coi như không thấy gì cả.

 

Mà kiểu “giao chiến im lặng” thế này giữa hai người, vốn chẳng phải lần đầu.

 

Lục Thính An không thay đổi nét mặt, đeo khẩu trang lên che kín gần hết gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy sáng trong.

 

Thấy tiểu trợ lý bên cạnh vẫn còn bối rối, cậu chủ động phá tan bầu không khí, nhẹ giọng nói:

“Chia sẻ kết quả giám định với chúng tôi một chút nhé.”

 

Được cấp bậc thang, tiểu trợ lý cảm động suýt khóc, lập tức bước đến:

“Căn cứ vào mức độ phân huỷ hóa xương, có thể xác định hai t.h.i t.h.ể đã tử vong ít nhất hai năm. Ước tính nằm trong khoảng từ hai năm rưỡi đến ba năm, nhưng thời gian cụ thể thì rất khó xác định chính xác, do khí hậu Cảng Thành biến động nhiều, ảnh hưởng lớn đến tốc độ phân huỷ.”

 

“Cấu trúc xương của cả hai đều khá nguyên vẹn, sau khi tử vong không hề bị phân xác. Thi thể được bọc kín trong bao tải rồi vứt thẳng xuống hệ thống thoát nước. Điểm này khác hoàn toàn với vụ của Tiểu Bảo.”

 

Nói cách khác…

Vụ này đã mất đi mấu chốt duy nhất để ghép nối với vụ án của Tiểu Bảo cơ sở để xin nhập án điều tra chung gần như không còn đáng tin cậy.

 

Tiểu trợ lý tiếp tục báo cáo:

“Nạn nhân nữ khoảng 25 đến 35 tuổi, cao khoảng 1m64, nguyên nhân tử vong hiện tại vẫn chưa thể xác định.

Nạn nhân nam thì từ 35 đến 50 tuổi, cao khoảng 1m70. Dựa vào tư thế sau khi chết, có thể thấy ông ta khá nặng cân. Nguyên nhân tử vong nhiều khả năng là do vỡ hộp sọ.”

 

Vừa nói, cô vừa nâng một phần xương sọ đặt trên bàn mổ lên, chỉ vào phần sau gáy.

 

Có thể thấy rõ một vết nứt giống như mạng nhện, chính giữa lõm vào một mảng lớn bằng lòng bàn tay, các vết nứt tỏa ra từ trung tâm như hình cánh hoa.

 

“Hộp sọ người có độ cứng và độ đàn hồi nhất định để bảo vệ não khỏi bị tổn thương. Để phá vỡ một mảng lớn như vậy, chắc chắn hung thủ phải dùng vật nặng đánh mạnh nhiều lần mới gây ra tổn thương nghiêm trọng đến não, dẫn đến tử vong do xuất huyết nội hoặc chấn thương não.

Tiếc là t.h.i t.h.ể đã để quá lâu, không còn cách nào xác định được hung khí.”

 

“Còn nữa,” cô tiếp lời, “xương sườn bên trái của nạn nhân nữ có khắc hai chữ ‘tiện nhân’.

Xương sườn nạn nhân nam thì xuất hiện rất nhiều vết rạch, có đến 23 vết với độ sâu khác nhau, không loại trừ khả năng bị hung thủ dùng vật sắc nhọn đ.â.m nhiều lần.”

 

Với những gì còn lưu lại trên xương cốt của cả hai người, cộng thêm giới tính khác nhau, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến một vụ án đầy mùi yêu hận tình thù.

 

Tiểu trợ lý vừa dứt lời, Lê Minh bổ sung thêm:

“Vụ này xảy ra cách đây quá lâu, lại không thể xác định được nơi ở cụ thể của nạn nhân, sếp cố, các anh lần này chắc cũng đau đầu lắm.”

 

Cố Ứng Châu bình tĩnh gật đầu:

“Bên Ngân Kiểm Khoa tìm được một chiếc vòng tay, khả năng là manh mối then chốt. Nếu may mắn, rất nhanh sẽ tìm được người sở hữu nó.”

 

“Vậy thì tốt quá.” Lê Minh thở phào. “Hy vọng vụ án từ ba năm trước có thể sớm được làm rõ.”

 

Cố Ứng Châu không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu.

 

Khoảng 6 giờ chiều, thời điểm phần lớn dân văn phòng Cảng Thành vừa tan ca. Trời đã tối hẳn, đèn đường bật lên, ánh sáng vàng ấm áp tỏa ra từ khắp các tòa nhà lớn nhỏ.

 

Ở Thanh Hà huyện, số người đi làm ở nội thành không nhiều, đến giờ này gần như ai nấy đều đã về nhà ăn tối, trên đường chỉ còn lác đác vài bóng người qua lại.

 

Lục Thính An vừa đi vừa nhấm nháp một chai sữa bò được hâm nóng, tay cầm nửa chiếc sandwich, vừa ăn vừa quan sát xung quanh.

 

Xe đi ngang qua con hẻm ban sáng, cậu để ý tiệm cơm nhỏ mà họ từng ghé đã đóng cửa từ sớm.

 

Một quán ăn mà lại đóng cửa vào giờ cơm tối?

 

Ý nghĩ này lướt qua đầu cậu trong chớp mắt, nhưng vì còn bận tâm đến manh mối liên quan đến Tiểu Hàm, cậu cũng chỉ nhìn kỹ thêm vài lần rồi bỏ qua, chưa để tâm thật sự.

 

Xe nhanh chóng dừng bên đường.

 

Lục Thính An và Cố Ứng Châu cùng xuống xe, đi về phía dưới một cây cầu vòm cách đó hơn trăm mét. Dưới chân cầu, lờ mờ có thể thấy vài bóng người đang ngồi đều là dân vô gia cư.

 

Cảng Thành chưa bao giờ thiếu những người như vậy.

 

Lục Thính An biết, dù có là 30 năm sau, nơi đây vẫn sẽ có những con người màn trời chiếu đất như thế, nhưng điều kiện sẽ khá hơn họ có thể trải đệm ngủ trên vỉa hè, kê thêm chậu hoa nhỏ đầu giường để tô điểm.

Chứ không giống hiện tại, chỉ biết co mình dưới gầm cầu chống chọi cái lạnh, không biết ngày mai có được bữa cơm hay không.

 

Hai người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bước lại gần đương nhiên khiến mọi ánh mắt đổ dồn, nhưng chẳng ai chủ động tiếp cận, chỉ lặng lẽ quan sát họ bằng ánh nhìn lạnh lẽo, xa cách.

 

Cho đến khi Lục Thính An rút từ túi ra một chiếc bóp da.

 

Lập tức, một người trong đám vô gia cư cầm chiếc chén rỉ sét đi tới:

“Anh đẹp trai, tới chỗ bẩn thế này làm gì vậy? Đi giày trắng thế kia không sợ dính bẩn à?”

 

Lục Thính An mở bóp, rút ra 10 đồng thả vào chén người kia:

“Tôi muốn hỏi thăm một người. Có từng thấy cô bé nào khoảng 13, 14 tuổi hay lảng vảng quanh đây không?”

 

Kẻ vô gia cư nhìn đống tiền, mắt sáng rỡ, nhưng khi nghe đến mô tả cô bé, sắc mặt hắn lại trở nên khinh khỉnh:

“Nó à? Chắc c.h.ế.t ở xó nào rồi.”

Loading...