TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 217 (1)

Cập nhật lúc: 2025-11-04 15:58:00
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“A Trình…”

 

Từ giường vang lên tiếng gọi yếu ớt của một phụ nữ.

 

Trong bóng tối, Hạ Tân Trình khẽ trở , mở mắt.

Phòng bật đèn, tối đen như mực. Chỉ chút ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt . Bên ngoài vọng tiếng cãi say xỉn của mấy gã đàn ông, xen lẫn tiếng chai lọ vỡ, tiếng mèo hoang kêu rít, tất cả đều rõ mồn một.

 

Rồi dần dần, gian chìm yên tĩnh. Trong sự yên lặng , giọng phụ nữ càng rõ hơn.

 

Hạ Tân Trình dậy khỏi chiếc ghế xếp kim loại cũ kỹ, thứ mà dùng giường nhiều năm. Cái ghế nhỏ hẹp, chật đến mức xoay cũng khó. Kim loại lỏng khớp, mỗi động vang lên tiếng kẽo kẹt khó chịu. Dù , nó vẫn là chỗ ngủ duy nhất . Ban ngày gấp gọn để tiết kiệm diện tích, tối đến trải một lớp chăn bông mỏng nửa nệm, nửa chăn cũng coi như tạm ấm.

 

Mười năm , bao giờ nghĩ ngày sống như . , sống mãi trong căn phòng chật hẹp , dần quen.

 

Anh xốc chăn dậy, nhưng gấp , chỉ khẽ phủ lên nữa, giữ chút ấm còn sót .

Mang dép , về phía tấm rèm ngăn giữa hai giường, hạ giọng hỏi:

“Mẹ, uống nước vệ sinh?”

 

Nhà bệnh liệt giường, nên ban đêm chẳng bao giờ dám ngủ say, sợ gọi mà thấy. Lúc đầu chăm sóc , còn ngại ngùng, nhưng nhiều năm , chuyện gì cũng quen, thành thạo như bản năng.

 

Sau rèm tiếng trả lời, chỉ còn tiếng thở nặng nhọc, chứng tỏ bà vẫn còn tỉnh.

 

Anh vén rèm: “Mẹ, con nhé.”

 

Bên giường chiếc bàn thấp, đó đặt một cây đèn ngủ nhỏ.

Anh bật đèn, ánh sáng vàng ấm chiếu lên căn phòng lạnh lẽo, khiến khí dịu đôi chút.

 

Người phụ nữ giường, ánh mắt đục mờ nhưng so với khi trông tỉnh táo hơn một chút. Bà đưa bàn tay gầy khô khỏi chăn, yếu ớt vỗ vỗ bên cạnh.

 

“A Trình, đây, chuyện một chút…”

 

Giọng bà yếu, mệt, nhiều năm bệnh tật khiến chỉ thể mà cả tinh thần đều kiệt quệ. Căn phòng nhỏ hẹp giống như chiếc lồng giam, ngày qua ngày bào mòn bà.

 

Những “tâm sự” như thế , Hạ Tân Trình luôn thấy sợ. Bởi phần lớn, chuyện, mà là cầu xin giúp … giải thoát.

 

, nỡ thẳng, chỉ im lặng đến bên giường, khẽ đỡ tay bỏ trong chăn, kéo góc chăn lên cho bà.

 

“Mẹ, khuya , để mai con thì chuyện cũng mà.”

 

Người phụ nữ khẽ lắc đầu:

“Ban ngày ngủ nhiều quá, giờ mãi ngủ . Con chuyện với một chút .”

 

Anh thở dài khẽ, gì thêm.

 

Người phụ nữ con trai, càng càng thấy lạ.

Mới đó mà mười mấy năm trôi qua. Thời gian như dừng với bà, nhưng với con trai, thứ khác. Cậu bé ngây ngô năm nào nay là một thanh niên hơn hai mươi, gầy gò, mặt lộ nét cứng cỏi. Bộ quần áo mua ở chợ đêm rẻ tiền chẳng thể giấu nổi vẻ mỏi mệt, tang thương của nó.

 

“Vì đổi việc nữa?” bà khẽ hỏi, “Không mới đổi gần đây ? Làm thuận ông chủ đối xử tệ?”

 

Hạ Tân Trình ngờ hỏi câu đó. Cổ họng nghẹn , sống mũi cay xè.

 

Đã bao lâu còn quan tâm ? Lâu đến mức gần như quên mất cảm giác thế nào. Trong thế giới , hình như chẳng còn ai thật lòng lo cho nữa.

 

Anh hít nhẹ một , khẽ :

“Ông chủ dạo chuyện gia đình, bận quá nên để ý đến nhân viên. Cũng bất tiện là chỗ đó xa, con đổi sang chỗ gần nhà hơn, buổi trưa còn thể về chăm .”

 

Người phụ nữ giường hít sâu, giọng khàn khàn:

“Chăm gì… Chỉ cần con sống cho .”

 

Bà ngừng , thở dốc vài hỏi tiếp:

“Chuyện của ông chủ, ảnh hưởng gì đến con ? Tiền lương vẫn nhận đều chứ?”

 

Hạ Tân Trình khẽ vỗ lên chăn, giọng nhẹ nhàng:

“Mẹ yên tâm, ảnh hưởng gì hết. Lương vẫn trả đúng hạn. Nhà giàu, thiếu mấy đồng đó .”

Anh cố đổi đề tài: “Thôi, đừng chuyện nữa, chuyện vui .”

 

câu đó, cả hai im lặng. Không ai còn chuyện gì “vui” để .

 

Người phụ nữ khẽ , tiếng lẫn trong thở yếu ớt:

“Nhiều năm như quên mất cảm giác vui là thế nào.”

 

Hạ Tân Trình chỉ im lặng.

 

Một lát , chính bà phá tan sự im lặng.

“Chiều nay tới tìm con là Tiểu Dĩnh, đúng ?”

 

Anh khẽ gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/217-1.html.]

 

“Sao cho con bé chơi? Lâu gặp nó.”

 

“Nhà dọn dẹp, con ngại. Không tiện đón khách.”

 

Người phụ nữ nở nụ bất lực nửa như tin, nửa như .

“Tiểu Dĩnh mang tiền đến giúp ?”

 

Cô gái vẫn thường lén giúp đỡ hai con họ. Trước , mỗi khi Hạ Tân Trình chịu nhận, cô giấu tiền gối bà lặng lẽ rời . Người phụ nữ ơn, nhưng cũng hiểu, ân tình đó trả quá nhiều . Giờ chỉ còn thấy áy náy vì con vẫn dựa .

 

“A Trình,” bà khẽ “con bé Tiểu Dĩnh đó, thật lòng thích con. Trước cảnh khác nên , nhưng bây giờ…”

 

Chưa kịp hết, Hạ Tân Trình chau mày, hiếm hoi lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.

“Mẹ, chuyện đó cần nhắc . Giờ con với cô cũng hợp . Con xứng với cô , cô xứng đáng hơn, thể chăm lo cho cô . Con chỉ coi Tiểu Dĩnh như bạn , ý gì khác. Còn chuyện tiền nong, con sẽ trả hết. Mẹ đừng nữa, cũng đừng nhắc mấy lời mặt cô .”

 

Trong lòng hiểu rõ Tiểu Dĩnh từng tỏ ý gì hơn, dù là khi nhà còn sa sút. Cô giúp họ là vì lòng , nếu nghĩ lệch , chẳng khác nào x.úc p.hạ.m cô.

 

Người phụ nữ ngờ con trai phản ứng mạnh như , vội im lặng.

Một lát , bà khẽ :

“Là khổ con.”

 

mặt , giọt nước mắt đục ngầu rơi xuống gối, thấm vải, biến mất.

“A Trình… xin con. Cũng xin em con. Nếu —”

 

“Đừng nữa!”

Lần đầu tiên bao năm, Hạ Tân Trình mất kiểm soát mà lớn tiếng với .

 

Khi thấy bà nhắm chặt mắt, thể co giật vì sợ, liền im bặt. Cảm giác hối hận tràn lên, khiến tự tát .

 

“Mẹ…” giọng run run, khàn đặc “Chuyện cũ hãy để nó qua . Ba và em gái ở một nơi khác chắc cũng đang sống . Mẹ con vẫn còn ở đây, nên sống tiếp, về phía .”

 

Anh cúi đầu, giọng như nghẹn :

Nam Cung Tư Uyển

“Nếu thực sự thấy với con, thì hãy cố gắng chữa bệnh. Sau sẽ sống hơn, ?”

 

Người phụ nữ trả lời.

 

Bà chỉ đó, lặng yên.

 

Ngày nào cũng như , chiếc giường nhỏ, trần nhà trôi qua từng giờ, từng ngày. Bà sớm coi là gánh nặng còn sức giúp con, khiến nai lưng lo t.h.u.ố.c men, giặt giũ, chăm sóc.

 

Bà hiểu, ở đây, cuộc sống của con sẽ chẳng thể nào khá hơn.

 

Bà hận. Hận chồng yếu đuối, phạm sai lầm chọn cái c.h.ế.t, bỏ con bà. Hận ông trời bất công cú ngã năm xưa từ tầng năm, cướp mạng sống của đứa con gái, còn để bà sống dở c.h.ế.t dở. Nếu chọn , bà ước gì c.h.ế.t khi .

 

điều bà hận nhất chính là bản .

 

gián tiếp khiến con gái c.h.ế.t, khiến con trai sống trong hối hận và khổ cực suốt bao năm. Có lúc bà kết thúc tất cả, nhưng sợ, sợ gặp con gái nơi , sợ bỏ Hạ Tân Trình cô độc.

 

Mấy năm nay, nhà khổ đến thế… chẳng tất cả đều từ bà mà ?

 

Bà nhắm mắt nghĩ thì thấy tiếng gõ cửa.

 

Tiếng gõ nhỏ, nhưng đủ khiến hai trong phòng lập tức cảnh giác.

 

Người phụ nữ định mở miệng hỏi thì Hạ Tân Trình nhanh chóng giơ ngón trỏ đặt lên môi, hiệu im lặng. Gần như theo phản xạ, đến cuối giường, tắt ngọn đèn bàn duy nhất trong phòng.

 

Bên ngoài cửa sổ, Du Thất Nhân trông thấy ánh đèn vàng mờ trong nhà vụt tắt. Cô khẽ với bên cạnh:

“Lão đại, bên trong. Đèn tắt .”

 

Cố Ứng Châu gật đầu, gõ mạnh hơn vài cái lên cửa.

 

Người phụ nữ giường hiểu chuyện gì đang xảy . Giữa đêm khuya đến tìm, mà Hạ Tân Trình thì căng thẳng đến mức đó điều khiến bà thấy bất an.

Không lẽ con trai gây chuyện bên ngoài?

 

“A Trình…” Cô khẽ gọi, giọng run rẩy, “Là ai ? Con đừng xen , chạy !”

 

Hạ Tân Trình hiệu im lặng:

“Không , đừng sợ.”

 

Anh nghĩ ai đang đến.

Thực , hai ngày đoán chuyện sớm muộn cũng xảy , chỉ là ngờ đến nhanh như .

 

Ngoài cửa, giọng cảnh sát vang lên:

“Hạ Tân Trình, mở cửa! Cho năm giây. Không mở, phá cửa. Năm… bốn… ba…”

 

Đếm đến “một”, cánh cửa gỗ yếu ớt cuối cùng cũng mở .

Loading...