TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 218 (2)

Cập nhật lúc: 2025-11-06 05:37:56
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Hào môn, đúng là nơi mà càng soi, càng thấy bẩn."

Lục Thính An khẽ khựng bước, liếc sang bên cạnh.

Chương Hạ gượng, vội vàng chữa lời:

là mấy nhà giàu kiểu như nhà họ Bùi thôi, mà.”

 

Lục Thính An chỉ khẽ hừ một tiếng, khó hiểu rõ là giận , vượt qua , nhanh lên lầu.

Chương Hạ đoán tâm trạng của , vội vàng chạy theo, còn lấy lòng:

“Đừng như thế mà Thính An, thật sự ý đó ——”

 

 

Tầng hai, trong phòng thẩm vấn đầu tiên.

Quản gia nhà họ Bùi giữ chặt ghế suốt gần một tiếng đồng hồ.

 

Phó Dịch Vinh và Lý Sùng Dương chẳng hỏi thêm gì mới, quanh quẩn cũng chỉ mấy câu lặp lặp .

Tinh thần lẫn thể xác ông đều chịu đựng tra tấn nhỏ.

 

Dưới ánh đèn công suất lớn chiếu thẳng mặt, trắng bệch đến chói lòa, chỉ vài phút là mắt nhức nhối, nước mắt trào . Mỗi định nhắm mắt hoặc để tránh ánh sáng, hai viên cảnh sát liền răn đe, buộc ông mở mắt thẳng.

 

Ông từng chim ưng ánh sáng chiếu thẳng sẽ gục nhanh, lúc đó còn nghĩ loài vật thì so với con . Giờ đây mới hiểu, ý chí con thực chẳng kiên định hơn là bao. Nếu sợ bỏ tù, khi ông gục ngay từ nửa giờ đầu tiên.

 

Mà khi đầu óc dày vò, thì thể cũng chẳng khá hơn.

 

Chiếc ghế ông đang là “ghế hùm”.

 

Thứ vốn là hình cụ từ ngàn năm , giờ tuy “cải tiến”, nhưng vẫn đủ khiến sống dở c.h.ế.t dở.

Ghế thiết kế thẳng đuột, tựa thoải mái. Khi xuống, hai chân cố định chặt, tay cũng khóa cứng mặt bàn.

Muốn cử động đổi tư thế? Không thể.

Thứ chỉ dành cho những kẻ ngoan cố, chịu khai.

 

Lúc mới xuống, quản gia nhà họ Bùi còn nghĩ “cũng tệ lắm”. chỉ năm phút , phần m.ô.n.g bắt đầu tê rần, như kim châm từ đ.â.m lên.

Ban đầu ông còn tưởng là cảnh sát gắn kim ghế để tra tấn , mới hiểu đó chỉ là m.á.u dồn tê cứng đến mức cảm giác nổi.

Chẳng mấy chốc, tay chân, vai, cổ đều tê rần, như kim châm lửa đốt.

 

Thỉnh thoảng ông cố nhích một chút để đỡ hơn, nhưng chỉ giảm chốc lát, đó chỗ khác bắt đầu đau.

Cảm giác kéo dài, bao giờ mới kết thúc, đúng nghĩa là hành xác.

 

Cả đời quản gia, ông từng mắng, đánh, nhưng bao giờ chịu đựng kiểu khổ thế .

 

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa vang lên.

 

Lý Sùng Dương, đang cúi đầu xem hồ sơ, ngẩng lên :

“Vào .”

 

Cửa mở , bước là Lục Thính An, theo là Chương Hạ.

Chương Hạ bưng hai ly giấy, hối:

“Nhanh, nhanh! Dẹp bớt mấy thứ bàn, chừa chỗ cho đặt cái .”

 

Phó Dịch Vinh cau mày hai ly tay , vẫn ngừng lật hồ sơ:

“Gì đây? Trà sữa ? Sao đựng trong ly giấy như thế ?”

 

Chương Hạ nhanh tay đặt hai ly sữa xuống bàn, toe:

“Bởi vì là sữa pha liền của hãng Tất Chân đó. Năm ngoái sếp Cố mang một túi lớn đồ ăn nhập khẩu về, chia qua cho tổ 2 tụi ? Quên hả?”

 

Phó Dịch Vinh sững một chút, đúng là quên thật.

Trong túi đồ ăn vặt đủ thứ, chọn vài món thích, phần còn chia cho các tổ khác. Anh vốn kiểu keo kiệt, sữa hòa tan thế bình thường cũng uống, nên chẳng nghĩ gì thêm.

 

Không ngờ thứ ngon đến vị sữa béo ngậy, ngọt mà vẫn giữ mùi thanh thanh, uống ấm cả .

Trong căn phòng thẩm vấn lạnh ngắt, hương sữa tỏa khiến khí như ấm lên vài độ.

 

Mùi ngọt ngào lan nhanh, khiến đang run cầm cập như quản gia nhà họ Bùi cũng bắt đầu nuốt nước bọt.

Lúc nãy ông còn đang tập trung chịu đựng cơn tê dại khắp , giờ mới nhận đói khát, môi khô nứt, cổ họng rát bỏng.

 

Cố gắng kiềm chế, nhưng ánh mắt cứ dán chặt hai ly sữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/218-2.html.]

Ông thấy Phó Dịch Vinh cẩn thận nhấc ly lên, khẽ thổi uống một ngụm nhỏ, khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ thỏa mãn khó tả.

 

Nhìn cảnh , quản gia nhịn nổi, khó khăn nuốt nước bọt.

 

Lục Thính An, đang dựa cửa lười nhác, lúc mới như chợt nhớ :

“Ồ, suýt nữa quên trong phòng còn một . Chương Hạ, phiền pha thêm một ly, mời quản gia nhà họ Bùi.”

 

Phó Dịch Vinh và Lý Sùng Dương , khó hiểu, còn Chương Hạ thì nghĩ nhiều, lập tức đáp:

“Được .”

 

Khi ngang qua quản gia, còn áy náy:

“Chiêu đãi chu đáo, ông đợi chút nhé.”

 

Quản gia: “……”

 

Nếu ánh đèn ông lóa mắt, lưng đau vai tê, tay chân cứng đờ, khi ông còn tưởng mời tới khách ở sở cảnh sát.

 

Biết rõ Lục Thính An chắc chắn đang giở trò, nhưng ông vẫn hổ nhận bản thật sự đang mong đợi ly sữa đó.

Ông nghiến răng mắng thầm : “ tiền đồ, chỉ vì một ly sữa mà mất cảnh giác.”

 

Một lúc , Chương Hạ , đặt ly sữa mặt ông.

“Chậm dùng nhé, .”

Nói xong, đóng cửa nhanh gọn như sợ giữ .

 

Hơi nóng bốc lên, mùi sữa ngọt thoang thoảng khắp phòng.

Quản gia ly , nhưng thể chạm tay ông vẫn khóa chặt.

 

Lục Thính An lặng lẽ quan sát, thấy ông nuốt nước bọt, chỉ mỉm .

 

“Quản gia, ở sở cảnh sát chắc cực lắm hả?” Lục Thính An nhẹ nhàng như đang trò chuyện.

 

Quản gia gượng , định vài câu xã giao thì giọng Lục Thính An đột nhiên chuyển lạnh:

“Ông đúng là thích tự chuốc khổ. Chúng lý. Chỉ cần ông khai thật những gì , chẳng khỏi chịu thế ? tin ông g.i.ế.c , dù ông với con Bùi Hoành Lịch cũng chẳng quen gì, cần gì lấy mạng họ? hiểu ông trung thành với bà Diệp, nhưng nếu chính bà là kẻ tay thì ? Ông định vì bà mà hy sinh luôn cả mạng ?”

 

Quản gia vốn tái mặt, giờ gần như cứng đờ.

Cả căn phòng như vắt kiệt sức lực của ông ánh đèn, chiếc ghế tra tấn, cơn tê nhức kéo dài…

Và giờ, chỉ một ly sữa nóng cùng giọng điềm đạm , khiến ông sụp đổ.

 

Phải , ông nghĩ, dù đây thêm mấy tiếng nữa, cảnh sát cũng tha cho . Thà còn hơn chịu đựng thế .

 

Ông hít sâu, khàn giọng :

“Phu nhân đúng là Bùi Hoành Lịch con ruột của bà, nhưng Đỗ Ánh Lan… g.i.ế.c!”

 

“Ồ?” Lục Thính An khẽ nhướng mày, giọng kéo dài đầy tò mò.

“Tại ông chắc thế?”

Nam Cung Tư Uyển

 

Quản gia nghiêm mặt:

ở nhà họ Bùi từ khi còn trẻ, bà Diệp lái xe. Đêm đó tài xế đều về hết, bà thể một đến chỗ Đỗ Ánh Lan.”

 

Lý Sùng Dương chen :

“Cảng Thành chỉ mỗi nhà họ Bùi xe. Không lái thì gọi taxi chứ?”

 

Quản gia lắc đầu:

“Không, thật sự . Đại thiếu gia gặp chuyện, lo nên dặn mấy cô hầu để ý phu nhân. Các cô mấy ngày đó bà luôn tự nhốt trong phòng, hề ngoài nửa đêm.”

 

Lục Thính An nhướng mày, giấu sự kinh ngạc.

“Vậy chuyện thế của Bùi Hoành Lịch là ông cho bà Diệp ?”

 

Quản gia trợn mắt, cuống quýt kêu:

“Không ! cũng tự nhiên bà !”

 

Lục Thính An khựng , ánh mắt thoáng trầm xuống.

 

Không ông

Vậy thì là ai?

Loading...