TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 235 (1)
Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:06:44
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Thính An và Cố Ứng Châu một nữa tới căn hộ nơi Đỗ Ánh Lan từng ở. Chỉ mới cách hai ngày, nơi đổi hẳn. Dưới lầu rõ ràng dấu vết từng đốt tiền giấy, tro bụi chất đống ngay cửa .
Các hộ dân lầu phần lớn cũng chuyện Đỗ Ánh Lan gặp nạn. Có mấy nhà ổ khóa loại cao cấp hơn, cũng dán liền mấy lá bùa vàng cửa.
Khi hai tới, gặp bà chủ nhà đang lầu trò chuyện với khác. Vừa thấy họ, bà cũng chẳng kịp để ý ai nữa, vội vàng hớt hải chạy tới.
“Cảnh sát ơi, cuối cùng các cũng tới ! Căn hộ còn phong tỏa đến bao giờ nữa? Kéo dài thêm thì sắp tới đầu thất của Đỗ Ánh Lan , còn mời pháp sư tới tiễn cô kiểu gì nữa đây? Các cảnh sát điều tra vụ án, ý kiến , nhưng cũng nghĩ cho cảm nhận của dân thường chứ. Đỗ Ánh Lan ở chính là nhà của , chuyện truyền ngoài , tới hỏi, nào cũng nên trả lời thế nào cho .”
Bà chủ nhà càng càng kích động, đến cuối cùng nước mắt cũng sắp trào .
Qua đầu thất mà pháp sư tới vẫn tiễn oan hồn Đỗ Ánh Lan , thì căn hộ của bà coi như xong thật . Chưa cần đến chuyện bán , chỉ riêng việc tìm nổi thuê mới thôi cũng đủ khiến bà tuyệt vọng.
Hai ngày nay đối với bà đúng là một kiểu tra tấn. Muốn tới xem thử căn hộ thì , tìm lo liệu hậu sự cũng xong. Ban đêm thì thể lén xem, nhưng trong phòng từng c.h.ế.t, bà nào dám bén mảng.
Lục Thính An cũng coi như hiểu tâm trạng của bà, phất tay chỉ lên cầu thang:
“Bà chủ, lên chuyện nhé?”
Bà chủ nhà hận thể cho xong càng sớm càng , còn nhanh hơn cả , vội vàng bước trong.
Tới cửa cầu thang, bà còn chủ động đóng luôn cửa lầu, ngăn tầm mắt của mấy bên ngoài.
“Rốt cuộc bên sở cảnh sát còn bao nhiêu thủ tục nữa? Các cứ thẳng cho một câu chắc chắn , chứ đêm nào cũng ngủ yên, cơm nước ăn chẳng thấy ngon.”
Vừa dứt lời, Lục Thính An thong thả hỏi:
“Bánh Tương Hương ăn ngon ?”
Bà chủ nhà theo phản xạ đáp:
“Cũng lắm, quán ngay cổng khu , vị khá chuẩn.”
Nói xong, bà mới chợt sực tỉnh, trừng mắt Lục Thính An bằng ánh mắt hoảng sợ.
“Các … giám sát ?!”
Chẳng lẽ cảnh sát còn đang nghi bà g.i.ế.c ? Đến việc tối qua bà ăn gì họ cũng ! Thật đáng sợ, đúng là quá đáng sợ . Rõ ràng bà chẳng gì cả!
Thấy bà kích động, ánh mắt Lục Thính An dừng mặt bà, giơ tay chỉ khẽ miệng .
Bà chủ nhà ngơ ngác, đưa tay quệt lên mặt, đầu ngón tay dính thứ gì đó nhờn nhợt, hình như còn thứ gì quệt xuống.
Bà mở lòng bàn tay , mới phát hiện là một đoạn hành lá, cùng vài mảnh vụn bánh hành chiên.
Không là sợ, mà là hổ. Đặc biệt là nhớ nãy còn ăn uống chẳng ngon lành gì.
Bà ho khan một tiếng để che giấu, gương mặt tròn trịa lộ vẻ bất đắc dĩ:
“Con thì ăn cơm mà sống, nhà chuyện, cũng thể để bản xảy chuyện chứ. Ha… ha ha.”
Lục Thính An mỉm nhạt, cũng gì thêm.
Mấy cùng lên lầu. Khi tới tầng hai, :
“Lần chúng tới chính là vì việc . Ngày mai sẽ mấy cảnh sát bên bộ phận giám định hình sự tới, tiến hành chụp ảnh lưu hồ sơ hiện trường án mạng, đồng thời thu dọn bộ di vật của Đỗ Ánh Lan. Để bảo đảm chứng cứ thất lạc, rèm cửa và một đồ gia dụng cô thường dùng cũng sẽ mang .”
“Bọc sofa, khăn trải bàn… mấy thứ đó đều là tiền tự bỏ mua đó. Mang vật chứng , chẳng lẽ trả ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/235-1.html.]
“Đều mang .” Lục Thính An trả lời ngắn gọn.
Đó đều là những vật Đỗ Ánh Lan từng sử dụng nhiều khi còn sống. Chỉ bằng mắt thường thì thấy gì, nhưng nếu hung thủ từng chạm khi nhà, thể sẽ để dấu vết, mà những dấu vết cần thiết chuyên dụng để kiểm tra.
Trên mặt bà chủ nhà thoáng hiện một chút do dự, nhưng nhanh bà giấu .
Vài món đồ gia dụng cũ so với cả căn nhà, cái nào nặng cái nào nhẹ, bà vẫn phân biệt .
Không thêm gì nữa, tới cửa căn hộ, bà chủ động né sang một bên.
“Nói nhé, đến ngày mai thì giấy niêm phong cửa tháo .”
Lục Thính An khẽ “ừ” một tiếng, nhỏ đến mức khó nhận , dẫn đầu bước trong.
Cố Ứng Châu chậm hơn hai bước, khép cửa , chặn ánh mắt dò xét của bà chủ nhà ở bên ngoài.
Lại một bước hiện trường nơi Đỗ Ánh Lan sát hại, Lục Thính An vẫn khỏi cảm khái.
Hung thủ g.i.ế.c Đỗ Ánh Lan đúng là “chuyên nghiệp” chẳng khác gì nghề nghiệp của , dấu vết để tại hiện trường ít càng ít. Bộ phận giám định hình sự hôm qua tới kiểm tra một lượt, rà soát bộ sàn nhà các phòng. Ngoài dấu giày cao gót do chính Đỗ Ánh Lan để và dấu chân của bà chủ nhà trong lúc lỡ xông , gần như phát hiện thêm dấu chân nào khác. Một dấu giày cao gót dấu hiệu cọ xát, hư hại, nhưng do khi án xảy ít cảnh sát hiện trường, đều mang bọc giày, nên thể phán đoán chính xác những dấu vết đó là do hung thủ xóa do cảnh sát vô tình mất.
Điều thể khẳng định là, hung thủ năng lực phản điều tra nhất định. Vì thế, khi tới gây án, chuẩn , mà mang găng tay và bọc giày.
Lục Thính An vòng hai lượt trong phòng khách, trao đổi suy nghĩ với Cố Ứng Châu phía :
“Chung Thấm Trúc và Hạ Tân Trình xa lạ với Đỗ Ánh Lan, thể loại trừ nghi ngờ gây án của họ. Diệp Kinh Thu thì nhiều năm nay gần như khỏi nhà họ Bùi, mối liên hệ của bà với những chuyện bẩn thỉu chỉ thông qua Bùi Vĩnh. Mấy thứ như xyanua, chịu khó một chút thì còn thể kiếm , nhưng thuê g.i.ế.c cần mạng lưới xã hội ngầm nhất định.”
Thế nhưng Diệp Kinh Thu từng can dự bất cứ việc kinh doanh nào của gia tộc, những chuyện ngầm mà Bùi Phương Triều Bùi Hoành Lịch , bà đều . Cho dù nhà họ Bùi quan hệ như , cũng khó mà liên quan trực tiếp tới bà .
Không Bùi Vĩnh sắp xếp, một Diệp Kinh Thu suốt ngày ru rú trong nhà chuyện , quả thực khó.
“Xem vẫn tạm gác mối liên hệ giữa Bùi Hoành Lịch và Đỗ Ánh Lan sang một bên, bắt đầu điều tra từ chính các mối quan hệ xã hội của Đỗ Ánh Lan thì sẽ khả thi hơn.”
Trong lòng Lục Thính An từ đầu đến cuối vẫn cảm giác rằng cái c.h.ế.t của Đỗ Ánh Lan giống như đang chỉ đường cho cảnh sát. phá án thể chỉ dựa suy đoán chủ quan, việc cần điều tra vẫn điều tra. Lỡ trực giác của sai thì ? Chẳng lẽ để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?
Cố Ứng Châu cũng nghĩ giống . Vì , xem xét hiện trường, chia sẻ những thông tin nắm :
“Đỗ Ánh Lan bản địa Cảng Thành. Khi ba tuổi, cô theo cha tới đây sinh sống, ở gần năm mươi năm. Hơn mười tuổi, cha sinh thêm một đứa em trai, vì thế cô bỏ học ở nhà trông em. Mười sáu tuổi, cô bỏ nhà theo một tên côn đồ thu tiền bảo kê ngoài đường. Cùng năm đó, nơi ở của ba còn trong gia đình xảy hỏa hoạn, ai thoát .”
Xét đến cảnh của cô , thời điểm đó, cô cũng từng động cơ gây án. Sau khi sự việc xảy , cảnh sát điều tra, cuối cùng xác nhận cô mặt tại hiện trường: lúc xảy hỏa hoạn, cô ở tiệm net cùng bạn trai.
Sau khi trở thành trẻ mồ côi, Đỗ Ánh Lan nhận một khoản tiền bảo hiểm vài chục nghìn, một ở hộp đêm để sinh sống. Sau , tại nơi việc, cô quen Bùi Phương Triều. Cuộc sống cơm áo lo, phận phu nhân giàu , đều chỉ bắt đầu khi quen Bùi Phương Triều.
Câu chuyện năm hai mươi tuổi của Đỗ Ánh Lan quen thuộc: xuất đến mức bi thảm, nhưng gặp cặp cha trọng nam khinh nữ. Ở Cảng Thành, bao nhiêu cô gái những quan niệm cũ kỹ như hủy hoại.
Về , khi sinh Bùi Hoành Lịch, con đường của cô chính tay từng bước đến ngõ cụt.
Nếu sòng bạc, dính ma túy, chỉ riêng tiền Bùi Phương Triều cho cũng đủ để cô sống sung túc nửa đời còn . Cô chấp nhận l..m t.ì.n.h nhân của Bùi Phương Triều chẳng cũng vì cuộc sống đó ? Đáng tiếc, tất cả đều chính cô phá hỏng.
Nam Cung Tư Uyển
Lục Thính An tuyến nội gián nào để điều tra sâu phận Đỗ Ánh Lan, nên cũng bận tâm quá, chỉ tiếp tục hỏi:
“Hơn ba năm , Đỗ Ánh Lan chẳng đuổi khỏi Hoa Quỳnh Tiểu Viện ? Vậy cô ngày sớm về khuya công việc gì, và tiền để mua ma túy?”
“Căn hộ ở Hoa Quỳnh Tiểu Viện đem đấu giá. Khu đó nhiều phú hào tranh mua, bán mấy chục triệu. Số tiền đó đủ trả nợ cờ b.ạ.c cho cô , còn dư mấy trăm nghìn, chuyển thẳng tài khoản của Đỗ Ánh Lan. Khi Bùi Phương Triều còn sống, ông từng keo kiệt với Đỗ Ánh Lan, tiền bao nhiêu cho bấy nhiêu. tiền đó đều cô tiêu quần áo, túi xách, trang sức. Vì mấy năm gần đây, hễ thiếu tiền là cô bán bớt đồ, cũng coi như tạm đủ sống.”
Không chỉ là đủ sống. Mấy trăm nghìn cộng với cả xe đồ xa xỉ, đủ để một gia đình bình thường sống cả đời. với Đỗ Ánh Lan, đó chỉ cầm cự vài năm. Đến cuối cùng, khi thật sự còn gì để bán đúng hơn là nỡ cắt đứt với lối sống quá khứ, cô đành chuyển khu chung cư cũ, cả căn nhà cộng còn lớn bằng phòng ngủ của cô .