TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 236 (2)
Cập nhật lúc: 2025-12-23 09:26:47
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu đúng , tại Bùi Hoành Lịch đưa thứ đó cho cô ?
Đèn hành lang đến giờ tự động tắt. Hành lang vốn hẹp, lập tức chìm bóng tối đặc quánh, thấy gì, chỉ tiếng hô hấp của con .
Bà chủ nhà hoảng hốt, vội vàng đập mạnh công tắc tường. Đèn bật sáng, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Ứng Châu hỏi:
“Ngày hôm đó bà thấy Đỗ Ánh Lan mang từ bên ngoài về thứ gì ?”
Loại phụ nữ trung niên sống ở khu chung cư cũ như bà chủ nhà, chuyện thích nhất mỗi ngày chính là buôn chuyện. Đã để ý thấy Đỗ Ánh Lan giấu đồ, tò mò của bà hẳn nhỏ, thể bà từng lén qua.
Nghe hỏi , bà vội lắc đầu lia lịa.
“Thật cũng gọi cô , hỏi từ bên ngoài mang ‘bảo bối’ gì về . hôm đó thái độ của Đỗ Ánh Lan tệ lắm, dám hỏi tiếp. Cô vốn chẳng kiểu chịu đùa cợt. Bình thường hỏi cô nghề gì, cô từng rõ. Hôm đó thấy theo , cô còn dọa nữa cơ! Cô trong nhà để nhiều thứ chỉ cô , nào là tóc kẹp cửa các kiểu, chỉ cần về nhà mà thấy thiếu một món là cô ngay từng lén , sẽ báo cảnh sát.”
Nói đến đây, bà chủ nhà như đang kể chuyện , tự còn bật .
“Mấy thấy buồn ? Nó thuê nhà của đấy! Không đầu óc cô nghĩ gì nữa. Cô mà chọc giận, đuổi ngay. Cô dựa cái gì mà dám với mấy lời đó? là điều!”
Sự bất mãn của bà với Đỗ Ánh Lan rõ ràng tích tụ từ lâu, nên mở miệng là than phiền dứt, hận thể để cảnh sát Đỗ Ánh Lan là loại thế nào, còn bà thì nuốt bao nhiêu cục tức.
Nghe giọng điệu , Lục Thính An hiểu : bà chủ nhà hẳn thật sự từng phòng của Đỗ Ánh Lan, cũng cô rốt cuộc giấu thứ gì.
Vậy rốt cuộc túi tinh thể màu lam là thứ gì, mà khiến Đỗ Ánh Lan coi trọng đến mức đó?
Lục Thính An liếc sang Cố Ứng Châu, thấy phồng má, rõ ràng cũng đang suy nghĩ. Một lát , cả hai đều im lặng.
Về đến nhà thì trời khuya.
Khi Lục Thính An mở cửa biệt thự, suýt nữa tưởng nhầm nhà, ngẩn ở cửa một lúc lâu. Mãi đến khi Lục Trầm Hộ ôm một món đồ sưu tầm từ tầng hầm bước lên. Ông cúi đầu kiểm tra món đồ trong tay, miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Ngay chính giữa huyền quan, chất một đống đồ cao như núi nhỏ. Ở cùng là , thượng hạng, bao nhiêu gói, nhưng bao bì thì to và lòe loẹt, gần như dát vàng lên hoa văn.
Bên là bốn bình rượu, thùng rượu vuông vức buộc nơ lụa đỏ, bao bì in rõ bốn chữ “Song hỷ lâm môn”.
Thuốc lá, nhân sâm trăm năm tuổi, cùng mấy món đồ ngoại quốc mua về… tất cả xếp chồng lên thành hình kim tự tháp. Còn trong tay Lục Trầm Hộ, rõ ràng là một con Tì Hưu—ngọc điêu khắc, sinh động như thật, chính là món ông đấu giá tháng , yêu thích đến mức nỡ rời tay, mà giờ cũng đem .
Chỉ cần thế thôi cũng ông coi trọng tặng lễ đến mức nào.
Bước thêm hai bước, Lục Trầm Hộ cuối cùng cũng thấy hai ở cửa. Ông định giơ tay chào, nhưng tay cầm con Tì Hưu lắc lư mấy cái, suýt rơi xuống đất, ông hoảng hốt vội vàng thu tay , hai tay nâng niu ôm chặt.
“Về .” Ông với con trai , mới sang Cố Ứng Châu, nở nụ khách khí.
“Bao nhiêu năm nay bác cũng qua gì với nhà cháu, thích gì, nên chuẩn đại vài thứ. Thính An, ngày mai ba đưa thêm cho con ít tiền, con mua một xe trái cây tươi, mang sang nhà họ Cố luôn.”
Nam Cung Tư Uyển
Một xe…
Hai chữ đó khiến Lục Thính An giật . Ngay cả gương mặt vốn luôn bình thản của Cố Ứng Châu cũng thoáng xuất hiện một vết nứt cảm xúc.
“Bá phụ, cần nhiều đồ như . Cháu chỉ đưa Thính An về ăn một bữa cơm bình thường thôi.”
Với tính cách của Tưởng Chi Lâm, chỉ cần thấy Lục Thính An về nhà, bà vui đủ cả buổi .
Lục Trầm Hộ khoát tay.
“Không .”
Cố gia nghĩ là chuyện của Cố gia, còn lễ nghĩa của nhà họ Lục là chuyện khác. Đều là cha, cái cảm giác khi con trai come out, ông thể hiểu?
Năm đó, khi Thính An mới bắt đầu yêu đương với đàn ông, ông suýt nữa kìm mà dùng gậy “giáo dục”. Sau thật sự nỡ, mới từ từ tự thuyết phục chính —tự công lược tư tưởng.
Cố Xương Hồng cũng chỉ một đứa con trai, trông thẳng thắn như . Nghĩ thôi cũng khi Cố Ứng Châu thẳng thắn thừa nhận, ông tâm trạng thế nào. Dù thì ông chắc chắn sẽ thích Thính An. Vậy nên về mặt lễ nghĩa, ông - cha nhất định đến mức ai bắt bẻ .
Cố Ứng Châu dọn nhà họ Lục gần như tay , còn con trai ông đầu tới cửa chất đầy hai xe quà. Mặc kệ Cố gia nghĩ thế nào, Lục Trầm Hộ vẫn cảm thấy nhà ở thế chủ động, là bên tới cầu hôn.
“Nhà cháu Tết nhất tiếp khách nhiều, mang trái cây tươi về thì cả nhà đều ăn , cũng coi như dính chút hỉ khí của hai đứa.” Lục Trầm Hộ với Cố Ứng Châu.
Nói xong, ông cẩn thận đặt con Tì Hưu thùng xốp chuẩn sẵn, vẫy tay gọi Lục Thính An, mặt tràn đầy vẻ từ ái và lưu luyến của một cha.
“Thính An, đây. Ba mấy lời riêng với con.”
Lục Thính An nhấc chân, thấy sắc mặt Lục Trầm Hộ khẽ đổi, ông chỉ Cố Ứng Châu:
“Cháu xa chút. Mấy lời cháu .”
Cố Ứng Châu lệnh cũng hề tức giận, chỉ yên tại chỗ. Dưới ánh đèn, gương mặt tuấn tú của lộ vài phần ngoan ngoãn, thành thật.
Lục Trầm Hộ thật sự đề phòng Cố Ứng Châu, kéo Lục Thính An mãi tới sát cửa sổ kính lớn mới chịu dừng . Nếu ngoài trời quá lạnh, sợ con trai cảm, e rằng ông trực tiếp lôi ngoài ban công để chuyện cho “an ” .
“Thính An .”
Một tay đặt lên vai con trai, giọng Lục Trầm Hộ trầm xuống, vẻ mặt cũng nhuốm chút cảm khái:
“Lần đầu ba gặp con, con chỉ cao chừng thôi.” Ông giơ tay động tác. “Không ngờ chớp mắt một cái, con cao hơn cả ba .”
Lục Thính An đoán ông gì, trong lòng thầm nghĩ: chớp mắt cái gì, rõ ràng là lâu .
Lục Trầm Hộ để ý biểu cảm của , tiếp tục:
“Ngày mai con sang nhà họ Cố , đừng căng thẳng, ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/236-2.html.]
Lục Thính An chớp mắt:
“Con căng thẳng.”
Có lẽ lúc đầu, khi nhận cuộc gọi của Tưởng Chi Lâm, từng hoảng. Dù đây cũng là trải nghiệm đầu. đến tối, chuyện còn chiếm quá nhiều chỗ trong lòng .
Yêu đương là chuyện của hai . Cậu hề cố ý dụ dỗ Cố Ứng Châu “bẻ cong”, cũng từng chuyện gì tổn hại đến . Có gì sợ? Người nhà họ Cố thích thì , thích cũng chẳng . Trên đời chỉ một hai thích . Nếu cuối cùng vì gia đình mà Cố Ứng Châu chọn chia tay, thì chỉ thể chứng minh ngay từ đầu họ hợp.
Việc của ngày mai thì để ngày mai lo. Nghĩ quá nhiều chỉ thành lo âu sớm. Lỡ nhà họ Cố chẳng hề ghét , thì những lo lắng đó chẳng uổng phí cảm xúc ?
Nhìn Lục Trầm Hộ thêm hai , Lục Thính An thành thật :
“Ba , hình như ba còn căng thẳng hơn con.”
Lục Trầm Hộ trừng một cái:
“Ba căng thẳng ? Nuôi con hơn hai mươi năm, giờ con sắp sang nhà khác . Ba cũng từng trải , tuy cùng con , nhưng vài lời vẫn dặn.”
Lục Thính An gật đầu, hiệu ông tiếp.
Lục Trầm Hộ chậm rãi dặn dò:
“Gặp bố , lễ phép vẫn đủ. Dù con cũng là… ‘dắt’ con trai nhà , miệng lưỡi ngọt ngào một chút, để cam tâm tình nguyện giao con trai cho con.”
Khóe môi Lục Thính An cong lên. Nghe câu , bỗng cảm giác như sắp cưới Cố Ứng Châu về .
Thấy con trai nghiêm túc, Lục Trầm Hộ hài lòng, tiếp:
“ khách khí nghĩa là nhún nhường. Nếu ai khó con, đừng sợ, gọi cho ba. Ba lái xe tới đón con về ngay. Sau Cố Ứng Châu bước nhà nữa, cửa!”
Như thể tưởng tượng cảnh đó, Lục Trầm Hộ nhập vai, đầu liếc Cố Ứng Châu một cái đầy cảnh giác.
Từ nãy đến giờ, Cố Ứng Châu vẫn ở cửa suy nghĩ, nhúc nhích. Cảm nhận ánh đặt lên , ngẩng đầu, chạm ánh mắt cảnh cáo đầy ẩn ý của Lục Trầm Hộ.
Cố Ứng Châu: “……”
Hai bố con đang cái gì thế?
Lục Trầm Hộ trừng thêm một cái nhanh chóng thu hồi ánh .
Ông tiếp tục lải nhải với Lục Thính An nhiều: nào là tình trạng sức khỏe với trưởng bối; nếu cứ khăng khăng mời rượu thì tức là hài lòng; ăn xong tuyệt đối đừng chủ động thu dọn bát đũa (dù Lục Thính An cũng hiểu nổi, nhà họ Cố lớn thế tự dọn, tạm coi đây là một “kịch bản khó” trong trí tưởng tượng của ông); nếu với mà đề tài, thì cũng chứng tỏ hợp lắm…
Mãi đến khi Lục Thính An đến mức buồn ngủ, ngáp một cái, Lục Trầm Hộ mới chịu dừng, cho lên lầu.
Về phòng, như thường lệ, Cố Ứng Châu tắm , ấm chăn.
Lục Thính An thường tắm hơn hai mươi phút, hôm nay mệt nên tốc độ nhanh gấp đôi.
Đầu tóc còn ẩm, nheo mắt chui thẳng lòng Cố Ứng Châu.
Hành động “tự dâng ” khiến Cố Ứng Châu lòng, cúi đầu dùng môi khẽ cọ mái tóc ướt của .
“Hôm nay chủ động thế?”
Sợ lạnh, Cố Ứng Châu vòng tay lưng, kéo một chiếc khăn lau quấn đầu , động tác dịu dàng xoa nhẹ.
Bị lau đến dễ chịu, thần kinh Lục Thính An thả lỏng, buồn ngủ kéo đến.
Cố Ứng Châu nhân cơ hội c.ắ.n nhẹ vành tai , giả vờ hỏi chuyện:
“Tối nay bác gì với em?”
Lục Thính An mở mắt, uể oải đáp:
“Mấy lời dặn dò kiểu ông bố già thôi.”
“Ồ.” Giọng Cố Ứng Châu đầy ẩn ý. “Anh còn tưởng hai .”
Giọng Lục Thính An càng nhẹ hơn:
“Nói cái gì?”
“Chê .” Cố Ứng Châu cũng hạ giọng, như oan ức. “Bác hình như thích như nữa.”
Im lặng một lúc phản hồi, chút t.h.ả.m hề hề hỏi:
“Thính An, em lén lưng ?”
Lần Lục Thính An cuối cùng cũng phản ứng.
Cậu hé mắt một chút, đáp:
“Không.”
Cố Ứng Châu hài lòng, khóe môi cong lên.
nụ giữ hai giây, Lục Thính An bình thản tiếp:
“Em thẳng mặt thôi."
Cố Ứng Châu: “……”
Anh hít sâu một , cúi đầu chặn ngay cái miệng khiến yêu ghét .