TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - Chương 53 (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:05:31
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại văn phòng Tổ Trọng Án số 1, Du Thất Nhân đem toàn bộ tư liệu mà mình tra được trải ra trên bàn.
Cố Ứng Châu cúi đầu liếc sơ qua một lượt, có chút kinh ngạc:
“Cô lấy đâu ra mấy cái này vậy?”
Nghe ra trong giọng nói của anh có chút tán thưởng không thể che giấu, Du Thất Nhân có hơi đắc ý, môi khẽ nhếch lên:
Nam Cung Tư Uyển
“Các anh chắc chắn không ngờ tới đâu. Lần đầu tiên nhìn thấy Tống Mỹ Hàm, thật ra trong lòng tôi đã thấy nghi nghi rồi. Cảm giác người này trông rất quen mắt. Sau đó vừa hỏi một cái, quả nhiên cô ta từng làm việc ở Đằng Hồng.”
“Đằng Hồng là công ty gì?” Cố Ứng Châu hỏi.
Du Thất Nhân gật đầu lia lịa:
“Lão đại có thể không biết, nhưng Đằng Hồng là công ty giải trí lớn nhất ở Cảng Thành đấy. Là ông trùm trong ngành phát hành đĩa nhạc, đầu tư phim ảnh… Những minh tinh đang hot gần đây như Tiết Kim Mỹ, Trà Ngọc Kinh, Lưu Đại Võ đều thuộc công ty này. Tống Nghi Chi cũng thế, cô ấy từng là ca sĩ chủ lực của Đằng Hồng năm năm trước.”
Cố Ứng Châu vốn chẳng quan tâm đến giới giải trí, trong đầu bất đắc dĩ lại bị nhét vào một đống thông tin nóng hổi.
Anh khẽ nhíu mày:
“Thế thì liên quan gì đến Tống Mỹ Hàm? Cô ta cũng là minh tinh à?”
“Không, không phải.” Du Thất Nhân đáp ngay.
Cô cảm thấy nói chuyện với người như Cố Ứng Châu, người chẳng hiểu gì về giới giải trí thật sự hơi mệt. Nhưng vì liên quan đến vụ án, cô vẫn kiên nhẫn giải thích thêm:
“Anh không phát hiện Tống Nghi Chi và Tống Mỹ Hàm trông rất giống nhau à? Trừ việc Tống Nghi Chi trẻ hơn, ngũ quan tinh xảo và lập thể hơn chút, thì hai người gần như như đúc từ cùng một khuôn ra vậy. Với loại hình như Tống Nghi Chi, Đằng Hồng bồi dưỡng một người là đủ rồi, việc gì phải tốn thêm tiền bạc và tài nguyên để nâng đỡ cả Tống Mỹ Hàm?”
Nói rồi, Du Thất Nhân lục trong túi hồ sơ ra một xấp ảnh:
“Nói có sách, mách có chứng. Một người bạn thân học cấp ba với tôi từng làm biên kịch cho Đằng Hồng sau khi tốt nghiệp. Nhưng cô ấy phát hiện công ty này cực kỳ bóc lột, không coi mạng sống nhân viên ra gì, tận dụng đến cạn kiệt giá trị rồi vắt chanh bỏ vỏ. Thế nên bốn năm trước đã từ chức. Năm cô ấy rời đi cũng là lúc xảy ra sự cố tử vong của Tống Nghi Chi, náo loạn cả giới truyền thông. Là người từng làm việc trong nội bộ công ty, cô ấy từng tiết lộ cho tôi một số tin tức chưa từng được công bố liên quan đến Tống Mỹ Hàm.”
Cố Ứng Châu nhận lấy xấp ảnh đó.
Đang định lật xem, khóe mắt phát hiện Lục Thính An đang nghiêng người lại gần để nhìn rõ ảnh, liền chia ra một nửa đưa cho cậu.
Lục Thính An rất tự nhiên nhận lấy, bắt đầu xem ảnh.
Ảnh đều in màu, một số là ảnh chụp sân khấu của Tống Nghi Chi, một số là ảnh đời thường bị paparazzi lén chụp, góc độ không chính diện.
Dù là bị chụp trộm, nhan sắc của Tống Nghi Chi vẫn nổi bật không chê vào đâu được. Có ảnh mặc váy dài phong cách Bohemian, có ảnh mặc đồng phục nữ sinh theo kiểu văn nghệ, thậm chí cả trang phục kiểu tiểu thư thanh lịch cũng có thể thấy… Tóm lại chỉ một từ thôi: thời thượng.
Trong lúc xem, Lục Thính An tiện tay tách ra vài tấm có vẻ “không khớp” cho lắm, đẩy tới trước mặt Du Thất Nhân:
“Perla, mấy tấm này cũng là Tống Nghi Chi à? Trông không giống lắm.”
Cố Ứng Châu nghe vậy cũng cúi đầu nhìn theo.
Những tấm ảnh này đều không chụp chính diện: hoặc là đang quay đầu, hoặc là cúi mặt đi đường. Tuy không thấy rõ ngũ quan, nhưng thần thái nhìn qua vẫn không khác biệt lắm so với những tấm còn lại.
Du Thất Nhân quan sát biểu cảm của Cố Ứng Châu, biết ngay cho dù mắt anh có sắc như chim ưng, chỉ dựa vào ảnh chụp kiểu này cũng khó phân biệt thật giả.
Trong lòng cô thoáng hiện lên cảm giác đắc ý như vừa gỡ được một ván cờ cao tay. Cô liếc sang Lục Thính An, ánh mắt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên:
“Thính An, anh thật sự là thích đàn ông à?”
Cô không nhịn được mà dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chăm chú cậu,
“Anh quan sát phụ nữ còn kỹ hơn cả đám thẳng nam như Lý Sùng Dương đấy.”
Nói đoạn, ánh mắt cô lại trở nên thâm sâu đầy ẩn ý,
“Chẳng lẽ là vì… tỷ muội nên mới để ý kỹ vậy?”
Lục Thính An: “……”
Có đôi khi, cậu thật sự nghi ngờ Du Thất Nhân rốt cuộc có phải là người Cảng Thành sinh ra ở thập niên 90 hay không. Tại sao cô lại hiểu nhiều thứ chẳng khác gì dân mạng của đời sau?
Ngay cả mấy từ như “nam tỷ muội”, cô cũng biết.
So với sự ăn ý không rào cản giữa Lục Thính An và Du Thất Nhân, Cố Ứng Châu trong chủ đề này lại phản ứng khá chậm.
Anh không lên tiếng hỏi gì, chỉ lặng lẽ quay đầu, bình tĩnh nhìn Lục Thính An, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc nhàn nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/chuong-53-1.html.]
Lục Thính An bắt gặp ánh mắt ấy, liền đưa ra hai tấm ảnh có góc chụp tương tự, hỏi:
“Anh nhìn kỹ hai tấm này đi, có thấy gì khác nhau không?”
Lần này, Cố Ứng Châu rất nhanh đã phát hiện điểm khác biệt.
Tuy ảnh có hơi mờ, nhưng từ cách ăn mặc đến khí chất đều có khác biệt rõ ràng.
Tống Nghi Chi là người có thói quen đối mặt với ống kính. Có lẽ vì quá quen với việc bị chụp trộm, dù chỉ đi một mình trong bãi đậu xe, lưng cô vẫn thẳng tắp, đầu hơi ngẩng, vô tình để lộ đường nét cằm sắc sảo.
Còn Tống Mỹ Hàm thì hoàn toàn khác.
Cô chỉ là người thường, không lường trước được việc mình bị paparazzi nhận nhầm mà chụp trộm. Thế nên trong ảnh, thỉnh thoảng cô không hề nhìn vào ống kính.
Du Thất Nhân lấy thêm hai tấm ảnh chụp của Tống Mỹ Hàm ra, vừa bổ sung vừa chỉ vào ảnh:
“Hai người này cách đây năm sáu năm phong cách ăn mặc rất khác nhau. Tống Nghi Chi thích thay đổi, thường mặc đồ gợi cảm hoặc khoe dáng. Còn Tống Mỹ Hàm thì đơn giản hơn nhiều, phần lớn là áo khoác rộng thùng thình với váy dài đến gót.”
Cô nàng vừa nói vừa lấy xấp ảnh trước mặt Cố Ứng Châu về, lọc nhanh vài tấm có cùng kiểu, rồi trải ra trên mặt bàn như quạt mở.
“Thính An, mấy tấm này đều là ảnh cũ, còn đống kia cậu đang cầm là ảnh vài năm gần đây. Nhìn kỹ đi, có thấy gì khác không?”
Cố Ứng Châu lướt mắt một lượt, rồi nhìn lại ảnh cũ của Tống Nghi Chi. Giọng anh trầm xuống:
“Càng ngày càng giống nhau.”
Không hổ là đội trưởng, phản ứng nhanh thật.
Du Thất Nhân búng tay cái chóc: “Chuẩn luôn! Tôi cũng soi kỹ rồi, Tống Mỹ Hàm gần đây rõ ràng cố tình bắt chước em gái mình.”
“À, A Văn bạn tôi đó, trước cũng làm ở công ty Đằng Hồng có từng tiếp xúc với Tống Mỹ Hàm. Cô ấy nói hồi đó Mỹ Hàm rất kín tiếng, trái ngược hoàn toàn với Nghi Chi. Vì vậy mà trong công ty không mấy ai nhớ đến cô ấy. Nhưng hai người họ chơi với nhau không tệ. Còn nhớ lúc trước Tống Mỹ Hàm cực kỳ né máy quay, mỗi lần có chụp ảnh chung là tránh xa ra. Ấy vậy mà từ lúc Tống Nghi Chi rút lui khỏi giới, Mỹ Hàm lại bắt đầu thích khoe ảnh lên mạng, từ cách trang điểm, ăn mặc đến phong cách tạo dáng đều bắt chước em gái.”
“Các anh nhìn kiểu tóc búi tròn gà lông này đi đây là kiểu tóc Nghi Chi từng thử trong một buổi biểu diễn 6 năm trước, bị fan chê vì quá dị. Ấy thế mà giờ Mỹ Hàm cũng dùng y chang.”
Lục Thính An khẽ vuốt ngón tay, giọng trầm thấp:
“Tôi nghĩ tôi hiểu cô đang nghi ngờ điều gì rồi. Nhưng chỉ với việc bắt chước, chưa đủ thành động cơ g.i.ế.c người.”
Chỉ là bắt chước thôi cái gì đẹp thì bị bắt chước là chuyện thường. Mốt mặc đồ giống idol cũng là chuyện bình thường từ lâu ở Cảng Thành. Nếu Tống Nghi Chi nổi tiếng đến thế, chị cô ta học theo một chút cũng không có gì sai.
Du Thất Nhân giơ ngón trỏ, quơ quơ trước mặt hai người:
“Các anh đừng nghi ngờ năng lực phân tích của tôi chứ! Nếu chỉ là bắt chước, tôi đâu có lôi ra làm nghi vấn. Các anh đoán xem tối qua A Văn nói gì không? Cô ấy bảo người đầu tiên muốn làm ca sĩ… là Tống Mỹ Hàm!”
Cố Ứng Châu chau mày: “Cô ta biết hát à?”
Du Thất Nhân cười như bắt được vàng: “Bất ngờ chưa? Tôi nghe cũng không tin nổi. A Văn làm chung một năm trời còn chưa từng thấy Mỹ Hàm hát một câu nào. Mãi đến một hôm làm thêm đến khuya, vô tình nghe thấy hai chị em cãi nhau, mới biết chuyện này.”
Lục Thính An bắt được trọng điểm ngay: “Mà đã cãi nhau trong công ty, chắc mối quan hệ cũng chẳng tốt lắm.”
Du Thất Nhân gật đầu trước, rồi lại lắc đầu sau:
“Chuyện này khó nói. Gia đình nào chả có chuyện. Tôi với anh trai tôi cũng cãi nhau suốt, nhưng quan hệ vẫn tốt mà.”
“Thế chị em họ cãi nhau vì chuyện gì?”
“A Văn nói là vì một người đàn ông.”
Vừa kể đến đây, Du Thất Nhân như được tiếp năng lượng, giọng sôi nổi hẳn lên:
“Hồi đó, người đầu tiên muốn theo con đường ca sĩ là Tống Mỹ Hàm. Nhưng vì tính cách hướng nội, không dám đi một mình, nên kéo em gái theo luôn. Kế hoạch ban đầu là lập nhóm nhạc chị em, cùng nhau debut. Nhưng lúc đó công ty Đằng Hồng mới thành lập, tài chính yếu, không nuôi nổi hai ca sĩ cùng lúc. Mà Tống Nghi Chi trẻ hơn vài tuổi, lại có khí chất và gương mặt nổi bật hơn chị, quan trọng nhất là ông trời cho giọng hát hay.”
Kết quả thì khỏi phải đoán công ty chỉ chọn một người để đầu tư, và tất nhiên là chọn cô em ưu tú hơn.
“Thế là chị gái thành pháo hôi trên con đường làm ca sĩ của em gái mình.”
“Lúc đó tính cách Tống Mỹ Hàm còn mềm mỏng lắm. Vậy mà cô ấy không rút lui khỏi công ty, mà ở lại làm quản lý riêng cho Tống Nghi Chi. Cô ấy hiểu em gái từng chút một hợp show nào, hát bài gì, thậm chí cả hoạt động thương mại nào nên nhận hay không đều do cô ấy quyết. Cũng nhờ vậy mà Nghi Chi ngày càng nổi.”
“Ban đầu Tống Nghi Chi còn rất nghe lời chị, vì biết ơn. Nhưng khi đã nổi đình nổi đám, cô ấy bắt đầu nghĩ khác. Cô ấy cho rằng thành công là do thiên phú, còn chị mình… chỉ là người phụ giúp mà thôi. Dần dần, cô thấy chị can thiệp quá nhiều vào cuộc sống và quyết định của mình.”
“Có một lần đêm giao thừa, Tống Mỹ Hàm mất nửa tháng đàm phán để Tống Nghi Chi được hát cuối chương trình, còn sắp xếp cả nhóm vũ công có tiếng đi diễn cùng. Vậy mà hôm đó, Nghi Chi lại không đến. Hỏi ra mới biết, cô ấy bỏ ngang để đi hẹn hò với một gã đàn ông.”