Tiểu Thư, Ám Vệ Của Nàng Cũng Là Nhân Viên Xuyên Nhanh - Chương 34. Cảm Động

Cập nhật lúc: 2025-12-01 01:13:10
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ân Ái Mỹ nghĩ điều đó, nước mắt rưng rưng. Nàng Dương Hoàn còn đang chịu cảnh trói tay trói chân như cá thớt mà vẫn nghĩ cách c.h.ế.t như thế nào để ảnh hưởng tới nàng thì nước mắt lăn dài xuống má. Từ tới nay, nàng đấu trí, đấu mưu, đấu kế với bao nhiêu , từng ai vì nàng mà suy nghĩ tận tâm như thế. Ân Ái Mỹ thể thừa nhận, nàng cảm động .

Tiểu thư mèo nhỏ từ khi còn bé cho tới lúc trưởng thanh, trải qua bao nhiêu kiếp tạm trong các thế giới xuyên nhanh, đầu tiên thế nào là cảm động một khác phái xa lạ.

Nàng nhoài xuống, ôm chầm lấy Dương Hoàn, úp mặt hõm vai của mà nức nở:

- Đồ ngốc! Ngươi đúng là đồ ngốc mà! Sao thích đồ ngốc nhà ngươi đến thế! Ta thích ngươi lắm, Dương Hoàn! Ta thương ngươi lắm! Ta yêu ngươi!

Dương Hoàn còn đang hốt hoảng vì thấy Ân Ái Mỹ , hết bối rối khi nàng ôm chầm lấy thì câu của Ân Ái Mỹ cho sững sờ đến cứng đờ hết cả . Tiểu thư đang ? Nàng hiểu nàng ? Dương Hoàn bàng hoàng một lúc chua xót. Chắc chắn là tiểu thư hiểu rằng những câu nàng ý nghĩa như thế nào. Nàng chỉ đang thương hại cho , nhưng cách biểu hiện mà thôi.

Một nữa, trong đầu của Dương Hoàn xẹt một hình ảnh, loang loáng như chớp, bổ xuống đầu và ghim sâu lòng , đau nhói. Đã từng, một phụ nữ cũng thương như thế, nhưng khi nhấn chìm nhục nhã và kinh tởm khủng khiếp, bà chỉ run rẩy tìm chỗ nấp. Đã từng, một thiếu nữ, cũng từng yêu như thế, nhưng lúc bơ vơ và khổ sở nhất thì cô biến mất, một hồi đáp những lời kêu gọi khẩn thiết và sự tìm kiếm vô vọng của .

Biến cố năm đó chỉ khiến Dương Hoàn sợ hãi chuyện tình dục, mà còn khiến dám tin tình yêu nữa.

Và trong thùng xe ngựa lúc , Dương Hoàn lắc đầu, xua tan những hình ảnh mơ hồ bằng câu khẽ khàng:

- Tiểu thư! Đừng chuyện ngốc nghếch!

Dường như câu của Dương Hoàn chọc tức, Ân Ái Mỹ ngẩng lên, nghiêm nghị :

- Ngươi cho rằng là đồ ngốc ? Ta sẽ gì về chuyện nam nữ mật ? Ta cho ngươi , Dương Hoàn, ngươi mới là đồ ngốc đấy!

Dương Hoàn sững . Tiểu thư đang ? Hắn hiểu gì cả, nhưng dường như lờ mờ hiểu gì đó, dám tin điều mà bản hiểu. Gương mặt của ám vệ sói xám đờ , trông ngốc đáng yêu đến khiến Ân Ái Mỹ kìm lòng. Nàng cúi xuống, kề môi miệng của , nhẹ nhàng và sâu lắng, hôn một cái.

Giọng của nàng ấm ức nũng nịu:

- Tên ngốc ! Bây giờ ngươi hiểu ?

Hiểu. Dương Hoàn hiểu. vẫn hoang mang và lo lắng vô cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thu-am-ve-cua-nang-cung-la-nhan-vien-xuyen-nhanh/chuong-34-cam-dong.html.]

Ám vệ sói xám run run cất giọng:

- Tiểu thư... nô là...

- Ngươi là Dương Hoàn. Ngươi là Dương Hoàn của . Và , là của ngươi.

- mà...

Dương Hoàn vẫn băn khoăn. Ân Ái Mỹ bực xụ mặt. Nàng là tiểu thư khuê các đấy. Nàng đến mức bạo dạn như thế mà gã sói xám ngốc nghếch cứ hết “nhưng” “nhưng mà”. Thật đáng ghét. Ân Ái Mỹ quyết định, thế thì, nàng càng bạo dạn hơn mới nược.

Nghĩ là . Tiểu thư mèo nhỏ thèm quan tâm đến vẻ mặt rối rắm của gã sói nào đó nữa. Nàng chuyển sự chú ý xuống cho “hải sâm to”. Ít thì, “hải sâm” cũng thành thật hơn sói xám. Nàng xuống một cái, “hải sâm” hào hứng bừng bừng dựng thẳng dậy chào đón.

Ân Ái Mỹ mỉm , tay nhỏ vươn , chuẩn xác nắm lấy “hải sâm”, vuốt ve. Dương Hoàn nghiến chặt răng ghìm tiếng rên trong cổ họng. Tiểu thư trừng phạt nữa ư? Cùng lúc đó, một nữa, Ân Ái Mỹ như suy nghĩ thầm kín của Dương Hoàn. Nàng đầu , lừ mắt .

Rồi nàng cất giọng, dịu dàng :

- Gã ngốc nhà ngươi thể nghĩ rằng, thế là vì trừng phạt ngươi chứ? Đây là trừng phạt, ngốc ạ! Đây là yêu thương. Ta yêu thương ngươi. Dương Hoàn, hãy để cho yêu thương ngươi, ?

Ân Ái Mỹ , đôi tay ngừng xoa nắn “hải sâm” của Dương Hoàn khiến nó càng lúc càng sưng to lên và cứng rắn hơn. Dương Hoàn thở dốc từng cơn. Hơi thở của nàng mơn trớn da thịt khiến Dương Hoàn rùng run rẩy.

Dương Hoàn c.ắ.n răng, mím môi, dám mở miệng. Bởi vì sợ rằng, một khi hé môi, sẽ rên rỉ thành tiếng mất. Tiểu thư mèo nhỏ đang đè ép , dồn nén , bức bách . Dương Hoàn phát điên lên . vẫn giữ một tia lý trí mỏng manh, cố gắng thuyết phục Ân Ái Mỹ cuối cùng khi sự việc mất kiểm soát.

Giọng của Dương Hoàn run rẩy nhưng kiên định:

- Tiểu thư. Xin tiểu thư... đừng vì một chút... tò mò... mà tổn hại... thể cùng... danh dự. Nô chỉ là... một nô lệ... thấp hèn... Nếu thật sự phát sinh... quan hệ... tiểu thư thể sẽ... sẽ hối hận...

Ân Ái Mỹ ngừng động tác . Nàng chồm dậy, dậy, từ cao xuống Dương Hoàn. Xúc cảm mềm mại ấm áp đột ngột biến mất khiến cơ thể của Dương Hoàn bỗng thấy lạnh. Và ánh mắt lạnh lùng của Ân Ái Mỹ xuống khiến Dương Hoàn rét buốt cả tâm can. Tiểu thư hối hận ? Cũng đúng. Tư thế của nàng, vị trí của nàng, vốn là từ cao như thế xuống. Còn ... Dương Hoàn tự giễu. Hắn chỉ là con sâu cái kiến chân nàng, phục tùng nàng. Hắn xứng, ...

- A!

Loading...