Một lát , khi đôi tay của Dương Hoàn nhấn hai viên đậu đỏ cặp bánh bao no tròn của Ân Ái Mỹ, thì nàng rúng động.
Trong đầu của Ân Ái Mỹ vang vang thanh âm lạnh lẽo của hệ thống:
[Kích hoạt thành công thuộc tính ẩn “Cảm nhận cảm xúc bằng màu sắc”. Thuộc tính ẩn bắt đầu phát huy tác dụng liên tục trong vòng ba mươi phút. Bắt đầu đếm ngược.]
Ân Ái Mỹ vội vã ngắt liên lạc với hệ thống cúi Dương Hoàn, trông thấy một vòng màu sắc đang bao quanh . Một quầng màu hồng nhạt, thoắt sáng thoắt tối, lập lòe. Màu hồng là đang bộc lộ cảm xúc gì đây? Thẹn thùng ư, ham ?
Ân Ái Mỹ thử cử động eo. Không còn đau đến chịu nổi nữa. Và màu hồng bao quanh Dương Hoàn càng trở nên sậm hơn, chuyển dần sang màu đỏ.
Ân Ái Mỹ cử động hông. Cũng tới mức đau phát như . Màu sắc của Dương Hoàn đổi thành đỏ sậm. Ân Ái Mỹ hiểu , màu hồng và màu đỏ chính là cảm xúc về tình yêu và ham thể xác của Dương Hoàn. Màu càng đỏ sậm, thì chứng tỏ Dương Hoàn đang tăng sự ham . Và màu đỏ cũng thấm sang cho Ân Ái Mỹ, khiến nàng giảm bớt đau đớn và tăng cường khoái cảm.
Màu đỏ ấm áp lan truyền những xúc cảm phức tạp đến cho Ân Ái Mỹ. Nàng bỗng cảm thấy xen giữa cái ran rát, xon xót là sự ngưa ngứa, khó chịu.
Theo hướng dẫn của lời thơ trong sách, Dương Hoàn tay lướt nhẹ xuống vùng bên , tìm kiếm một viên ngọc.
Năm ngón tay của Dương Hoàn như năm gã ám vệ trung thành, theo lệnh chủ nhân liều c.h.ế.t xông thẳng vực sâu. Vượt qua cánh rừng âm u rậm rạp, bốn gã ám vệ bám vách núi mềm mại trơn nhẵn, mở đường cho gã ám vệ cao nhất bàn tay Dương Hoàn mò mẫm đến đỉnh nhọn của ngọn núi nhỏ diệu kỳ .
Ngọn núi bé xinh nép khu rừng rậm rạp um tùm, quả nhiên ẩn chứa một viên ngọc quý. Khi gã ám vệ thon dài thô ráp của Dương Hoàn chạm viên ngọc giữa vùng rậm rạp, Ân Ái Mỹ ưỡn lên. Nước trong cơ thể nàng trào lai láng, bôi cho con đường nhỏ hẹp trở nên trơn nhẵn. Động tác ưỡn của Ân Ái Mỹ cũng khiến “hải sâm” của Dương Hoàn thẳng tiến trong. Một cơn đau xé da ập đến. Ân Ái Mỹ rên một tiếng. Một tấm màn mỏng manh đ.â.m thủng, rách toạc.
Trên con đường vắng vẻ, hai chú ngựa song song kéo chiếc xe lộc cộc lăn bánh. Trong xe ngựa, hai cỗ thể mướt mồ hôi mật ôm . Ân Ái Mỹ khép hờ hai mắt, hổn hển thở dốc, một bộ n.g.ự.c sữa chút ngượng ngùng kề sát phía lồng n.g.ự.c đang phập phồng của Dương Hoàn.
Thanh âm của nàng mềm ngọt, dịu dàng cất tiếng:
- Dương Hoàn, ngươi cảm thấy thế nào? Ta thấy... thoải mái. Ngươi cảm thấy giống như ?
Dương Hoàn nhẹ vỗ về dọc theo sống lưng trơn bóng của Ân Ái Mỹ. Hai mắt của chằm chằm khuôn mặt nhỏ nay mang thêm vài phần kiều mị của nàng, thể dời nửa phần.
Hắn khàn giọng, trả lời câu hỏi của Ân Ái Mỹ mà nghiêm nghị :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thu-am-ve-cua-nang-cung-la-nhan-vien-xuyen-nhanh/chuong-36-ta-da-muoi-tam-tuoi-roi-day.html.]
- Tiểu thư, Dương Hoàn sẽ đối với nàng, nhất định.
Nghe sự nghiêm túc trong lời của , Ân Ái Mỹ nhịn khẽ tiếng:
- Dương Hoàn , ngươi đúng là một tên đầu gỗ ngốc nghếch!-
Trong lòng của nàng vẫn vì lời mà cảm thấy ấm áp. Hơn nữa, nàng còn vô cùng vui mừng khi Dương Hoàn bỏ cái chữ - nô- đầy tự ti mà xưng tên với nàng. Điều đó chứng tỏ rằng, ám vệ sói xám của nàng từng cam tâm nô. Hắn vẫn tràn đầy tự trọng và khí phách.
Ân Ái Mỹ càng nghĩ càng thấy vui sướng, nàng chồm lên, hôn một cái mặt Dương Hoàn.
Nụ hôn của nàng lướt qua nhẹ nhàng, nhưng cử động của nàng khiến Dương Hoàn chấn động. Hắn khẽ kêu lên:
- A… tiểu thư, đừng nhúc nhích.
Nàng cử động thể như thế trực tiếp kích thích đến “hải sâm” vẫn còn chôn trong hang động của nàng. Sự ma sát êm ái và ấm áp cho “hải sâm” khôi phục sức sống, ngẩng đầu lên.
Ân Ái Mỹ cố sức dậy, xuống bộ vị tương liên của hai ở phía , Ngay lúc nàng vô tình phô bày hạ thể của hai mắt Dương Hoàn, thể cũng cứng đờ đến dám nhúc nhích. Ân Ái Mỹ nổi tính nghịch ngợm. Nàng cố ý lúc lắc cơ thể mấy cái.
Dương Hoàn thở dốc, đưa tay đỡ lấy eo thon của Ân Ái Mỹ, thấp giọng van cầu:
- Tiểu thư, đừng! Tuổi của nàng còn quá nhỏ, cơ thể… nên hoan ái nhiều ...
Thật , Ân Ái Mỹ động tác gì khác cũng khó khăn. Thân thể của nàng lẽ thể thừa nhận thêm một giao hoan nữa.
nàng vẫn cam lòng mà ngước lên, cãi Dương Hoàn:
- Ai với ngươi là còn nhỏ? Ta mười tám tuổi đấy!
- Sao? Nàng... nàng mười tám tuổi ? Thật ?
Dương Hoàn mừng rỡ đến dám tin, hớn hở hỏi . Ban nãy, dù nếm trải mùi vị sung sướng đến ngất ngây, nhưng Dương Hoàn vẫn cảm thấy trong lòng như còn nặng nề một vướng bận. Tiểu thư còn nhỏ như thế, mà phá nàng, thể sẽ gây tổn hại cho cơ thể và cả sức khỏe của nàng về . Nên khi rằng Ân Ái Mỹ mười tám tuổi, cơ thể ở độ thành thục, trong lòng Dương Hoàn nhẹ nhõm hẳn .