Thông báo của hệ thống Ân Ái Mỹ run lên và cảm nhận hải sâm trong hang động của nàng bắt đầu rục rịch ngẩng đầu. Nàng vội vã hỏi thầm trong não:
[Phương thức kết thúc nhiệm thế nào?]
[Phương thức thứ nhất, kích thích nam phụ vận động t.ì.n.h d.ụ.c một mãnh liệt nhất, và c.h.ế.t trong sung sướng để rời . Cách sẽ đạt phần thưởng lớn.]
[Quá tàn nhẫn. Không chọn.]
Ân Ái Mỹ thèm suy nghĩ, ngay lập tức gạt phắt phương thức thứ nhất. Nếu nàng c.h.ế.t trong khi đang lên đỉnh Vu sơn với Dương Hoàn, gã ngốc đó nhất định sẽ cho rằng - - nàng đến c.h.ế.t. Thế thì, sẽ vô cùng tự trách, vô cùng ray rứt, vô cùng đau khổ. Hắn thể sẽ tự sát ngay tại chỗ để tạ với nàng. Thậm chí, tệ hại hơn, thể sẽ tự tra tấn bản để tự trừng phạt. Không cần đặt tình huống tab giả định, Ân Ái Mỹ cũng đoán kết cục bi thương của Dương Hoàn khi nàng chọn rời theo phương thức thứ nhất. Không chọn. Không thể chọn.
Hệ thống cất giọng đều đều:
[Phương thức thứ hai, kéo dài nhiệm vụ nhánh thêm bảy ngày. Trong thời gian đó, chủ nhân cùng nam phụ sinh hoạt t.ì.n.h d.ụ.c mỗi ngày bảy . Đủ bốn mươi chín đưa nam phụ lên đến cao trào thì chủ nhân sẽ lâm bệnh và c.h.ế.t , nhiệm vụ nhánh đầu tiên sẽ kết thúc.]
[Phương thức thì gì khác phương thức thứ nhất ? Không chọn]
[Nếu cả hai phương thức kết thúc đều chọn, nhiệm vụ nhánh sẽ kéo dài thành nhiệm vụ chính tuyến song song. Công việc và trách nhiệm sẽ nhân đôi. Phần thưởng và hình phạt cũng nhân đôi.]
[Nhân đôi càng . chọn cách .]
Ân Ái Mỹ quyết định nhanh gọn để buộc hệ thống về trạng thái chờ. Bởi vì, trong cơ thể của nàng, hải sâm bắt đầu tung tăng bơi lội. Ám vệ sói xám vung gươm phần phật, thi triển trăm chiêu ngàn thức, bắt đầu một hiệp vận động mới.
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ. Khi xe ngựa bắt đầu nhanh hơn vì vượt qua cánh rừng thưa, thì trong xe, ám vệ và tiểu thư - giao chiến- thêm ba trận nữa. Ân Ái Mỹ mệt đến rũ rượi, dài giường thèm động đậy. Nhìn Dương Hoàn vẫn còn bừng bừng sinh lực cạnh bên, trong đầu nàng ấm ức nể phục. Bỗng nhiên, Ân Ái Mỹ nghĩ cái tên vô cùng hợp với Dương Hoàn.
Nàng nhổm dậy, nũng nịu cất tiếng:
- Dương Hoàn, bắt đầu từ bây giờ, gọi là Kiêu Kiêu nhé.
- Vâng.
Dương Hoàn cam chịu đáp lời. Hắn còn đang tập trung và bận rộn giúp tiểu thư mặc y phục cho chỉnh tề. Dáng vẻ nhu thuận của Dương Hoàn khiến Ân Ái Mỹ hài lòng.
Nàng vùng vằng gắt:
- Không ít hơn năm chữ. Chàng thích cái tên đặt cho ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thu-am-ve-cua-nang-cung-la-nhan-vien-xuyen-nhanh/chuong-39-lua-chon-phuong-thuc-ket-thuc-nhiem-vu.html.]
- Vâng. Nô thích.- Dương Hoàn nhẩm đếm, vẫn còn thiếu chữ, vội vã bổ sung: - Nô thích cái tên tiểu thư ban cho.
- Chàng gọi là gì hả?
- Tiểu thư?
- Chàng rõ ràng là quên mất lời của . Chàng thương nữa đúng ? Chàng xem cũng giống như tất cả những cô gái khác, xem là lạ, đúng ?
Dương Hoàn ngẩn . Sao tiểu thư tức giận nữa ? Hắn sai gì ? Tiểu thư tin rằng thương nàng ? Vậy để tiểu thư tin tưởng và giận, buồn nữa? Dương Hoàn tự hỏi hàng loạt câu hỏi, nhưng quen, cũng dám thốt miệng câu nào. Biểu hiện của Dương Hoàn khiến cơn ấm ức và tức giận của Ân Ái Mỹ nhanh chóng vơi , đó là thương cảm tràn về và đầy ắp bất đắc dĩ. Sói xám nhà nàng quen kiểu giao tiếp nghĩ một đằng một nẻo thế .
Cho nên, Ân Ái Mỹ chỉ thể huỵch toẹt :
- Ta hỏi , bảo gọi là gì?
- ... gọi thế là phạm thượng.
Ân Ái Mỹ nhếch môi lạnh. Nàng cảm thương cho sói xám quen giao tiếp bằng lời thì sói xám còn dám cãi bướng nàng đây .
Ân Ái Mỹ gằn giọng:
- Phạm thượng tức là lời của bậc chủ thượng. Ta hỏi một nữa, gọi là gì?
- Miu... Miu Miu...
Dương Hoàn ấp úng ngượng ngùng gọi cái tên đáng yêu của tiểu thư và bấy lâu vẫn luôn thầm ao ước gọi. Hai tiếng nho nhỏ, nhè nhẹ thốt khỏi miệng, khiến nét mặt của Dương Hoàn dịu dàng như nước, mà tâm trạng của thì trào dâng như bão táp phong ba. Miu Miu! Hắn thể gọi tiểu thư là Miu Miu. Nàng là Miu Miu của , là mèo nhỏ của , là của . Thật thích. Thật đáng yêu. Thật vui sướng. Thật hạnh phúc.
Sự xúc động của Dương Hoàn khiến Ân Ái Mỹ cũng cảm động theo. Nàng khịt mũi, giơ đôi tay ngọc lên, vẫy vẫy. Dương Hoàn khom tới, Ân Ái Mỹ choàng tay qua cổ của , kéo xuống bên cạnh.
Nàng ôm lấy Dương Hoàn, cất giọng thỏ thẻ:
- Ngốc , hiểu ý nghĩa của việc gọi tên mật thế đấy?
- ...
Dương Hoàn cứng đờ sống lưng vì cái ôm của tiểu thư. Dù trải qua chuyện cá nước giao hòa, nhưng Dương Hoàn vẫn ngượng ngùng khi chủ động ôm ấp, nhất là khi, y phục của vẫn mấy chỉnh tề. Cái đờ của Dương Hoàn còn bởi vì câu hỏi của Ân Ái Mỹ. Nàng hỏi hiểu ý nghĩa của việc gọi tên mật . Dương Hoàn hiểu, nhưng vẫn dám tin. Bởi vì một khi khi nàng cho phép , thậm chí là ép buộc gọi nàng bằng cái tên Miu Miu vốn chỉ nhân mới gọi, cũng nghĩa là, nàng xem là nhà , đúng ?