Nói đến đây, phụ   đắc ý:
 
“Thợ thêu  nó  thiên phú, cùng một mẫu hoa văn, nó thêu  so với  khác đều  hơn. Trong làng chúng , chỉ  nó là nhận nhiều việc nhất.”
 
Ta gật đầu, nhưng trong lòng  khó xử, bởi     giỏi thêu.
 
Nghĩ một lát,   hỏi:
 
“Nhà   mấy mẫu ruộng?”
 
Phụ  đáp: “Tám mẫu.”
 
“Có mấy   đồng?”
 
Phụ  nghi hoặc  :
 
“Ta với mẫu  con, Hạ Sinh cũng   đồng. Sao con  hỏi mấy chuyện ?”
 
Ta :
 
“Phụ , từ mai con sẽ cùng   đồng với phụ mẫu, để Hạ Sinh  học, tập chữ .”
 
Phụ  vội xua tay:
 
“Không   ,   để con xuống đồng  việc chứ?”
 
Ta   thêu để phụ thêm thu nhập, nhưng   sức,  thể gánh vác việc nhà. 
 
Ta  thể để  trở thành kẻ chẳng  gì cả.
 
Ta hiểu ý phụ . 
 
Một là nghĩ  lớn lên trong tướng quân phủ, ắt hẳn  nuông chiều,  chịu nổi cực khổ, chắc chắn chẳng kham nổi việc đồng áng. 
 
Hai là bọn họ vẫn coi  như khách, mà  là khách thì   lý để khách  việc?
 
Điều thứ hai chỉ  thể trông  thời gian  đổi.
 
Còn điều thứ nhất...    cách để thuyết phục phụ .
 
Vậy nên  chìa hai bàn tay   mặt ông:
 
“Phụ ,   .”
 
Đó là một đôi tay chai sạn thô ráp, lòng bàn tay đầy vết chai. 
 
Chỉ là hằng đêm  vẫn dùng cao bôi, nên mu bàn tay   khác gì  thường.
 
Phụ  trừng to mắt, hốt hoảng:
 
“Chuyện gì thế ? Phu thê tướng quân đối xử với con   ?”
 
Ta lắc đầu, mỉm :
 
“Là vì con luyện võ đó.”
 
3
 
Ở tướng quân phủ, tên  gọi là Sở Minh Di. 
 
Từ nhỏ   hứng thú với việc luyện võ. 
 
Khi các tiểu thư nhà khác học lễ nghi quy củ,  thì  tấn, luyện hô hấp. 
 
Khi các tiểu thư khác  sách  chữ,  tập đẩy chưởng, gạt đỡ. 
 
Khi các tiểu thư khác gảy đàn,  múa kiếm. 
 
Khi các tiểu thư khác đánh cờ,  b.ắ.n cung.
 
Lúc đầu, tướng quân và phu nhân vô cùng tự hào, khen  quả đúng là nữ nhi Sở gia,  hùng chẳng kém đấng mày râu.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thu-gia-ve-que-trong-trot/2.html.]
Bỗng một hôm, tướng quân  triều kiến, ánh mắt   thu hút bởi cái túi hương đeo ở hông đồng liêu. 
 
Trong lòng ông khinh thường, một võ tướng mà đeo cái túi hoa hòe sặc sỡ, thật chẳng  . 
 
Đồng liêu  nào  ông nghĩ gì,  còn ưỡn n.g.ự.c tự đắc:
 
“Đẹp chứ? Con gái  thêu đấy.”
 
Tướng quân suýt đánh rơi cả ngọc bản trong tay.
 
Hôm  về phủ,  khi ông và phu nhân thì thầm bàn bạc một hồi, liền mời hai thợ thêu  dạy  thêu thùa. 
 
Chỉ  điều  đầy một ngày, hai   đồng loạt xin cáo từ. 
 
Bởi vì đôi tay thô ráp của  móc hết cả sợi chỉ,   chẳng học nổi.
 
 lúc phủ bên mở yến thưởng hoa,  theo phu nhân  dự. 
 
Trong tiệc, trăm hoa đua nở,   cũng đua tài khoe sắc. 
 
Tiểu thư nhà Thượng thư gảy đàn một khúc, tiếng đàn uyển chuyển ngân nga, khiến   say đắm. 
 
Tôn nữ nhà Thái phó ngâm một bài thơ, tài hoa rực rỡ, vỗ tay vang dậy cả sảnh.
 
Phu nhân  mê mẩn đến thần trí hoảng loạn,  sang thấy   nghiêm thẳng liền kín đáo véo đùi .
 
Về phủ hôm ,  gặp đại công tử và nhị công tử trong sân. 
 
Đại công tử bỗng phát điên, nhất định bắt   nũng,   thì  cho .
 
Ta hỏi: “Huynh chắc chứ?”
 
Hắn mắt sáng lấp lánh gật đầu. 
 
Ta  bộ thẹn thùng, bất ngờ đ.ấ.m mạnh  n.g.ự.c . 
 
Cuối cùng,  ngã xuống  dậy nổi,  trở về phòng bôi thuốc.
 
Ta hỏi nhị công tử đang  khoanh tay:
 
“Đại ca   thế?”
 
Nhị công tử đưa  một gói gà ăn mày,  nhẹ:
 
“Hôm nay  và đại ca từ doanh trại về, ngang qua Thiên Vị Trai, tiện thể  mua cho  một con gà ăn mày. Bên cạnh  một tiểu thư nằng nặc đòi   mua kẹo tuyết hoa cho nàng,     mà thấy thèm.”
 
Ta bật  khúc khích, hỏi :
 
“Huynh  thấy thèm ?”
 
Hắn thở dài:
 
“Cũng  thèm chứ.”
 
Ta  hỏi:
 
“Vậy    phát điên như đại ca?”
 
Hắn  mà như  :
 
“Ta   xa, sớm  đoán  hậu quả.”
 
Ta giơ ngón cái khen ngợi.
 
Về , nhân dịp thọ yến của Vũ An hầu, cả nhà  cùng  dự. 
 
Uống  vài tuần rượu,  bắt đầu tiết mục biểu diễn tài nghệ. 
 
Lần   chỉ tiểu thư, mà cả công tử cũng tham gia. 
 
Người thổi sáo, kẻ hòa đàn.