“Nghe Hạ Sinh , ngươi trồng trọt nhanh lắm, chẳng kém gì phụ .”
 
“Nghe Chi Lan , ngươi vẽ tranh   thiên phú, ngay cả Trường Công Chúa cũng khen ngợi.”
 
……
 
“Kỳ thực……”
 
“Kỳ thực……”
 
Chúng  cùng lúc xoay , mặt đối mặt.
 
Sở Minh Vi mím môi: 
 
“Ngươi   .”
 
“Thực , mặc kệ ngươi  chấp nhận  ,  đều  xin  ngươi……”
 
Sở Minh Vi bỗng bật  khẽ, nắm lấy cổ tay :
 
“Thực ,    với ngươi, ngươi  cần thấy   với .”
 
Chúng   sóng vai bước tiếp. 
 
Nàng :
 
“Phụ mẫu đối xử với   . Ngày tháng tuy đạm bạc, nhưng họ  dốc hết khả năng, cho  cuộc sống  nhất.”
 
“Từ nhỏ,   bao giờ ghen tị với con cái nhà khác.”
 
Đôi mắt đào hoa của nàng sáng rực  :
 
“Cho nên,   oán trách bất kỳ ai.”
 
Nói , nàng lắc nhẹ cổ tay :
 
“Ngươi cũng đừng tự trách nữa.”
 
8
 
Khi chúng  trở về, mẫu  và phu nhân đang bận rộn trong bếp, rộn ràng náo nhiệt.
 
Phu nhân cảm thấy mới lạ, cứ   bếp, tay cầm ống thổi lửa. 
 
Mẫu  bảo “thêm lửa”, phu nhân liền bỏ thêm một khúc củi khô. 
 
Mẫu  bảo “giảm lửa”, phu nhân  dùng kìm gắp bớt củi .
 
Trông hệt như một tiểu tướng quân canh giữ cổng thành, nghiêm túc đến mức khiến  khác  bật .
 
“Mẫu ,   kìa.”
 
Sở Minh Vi lấy khăn tay trong n.g.ự.c , lau  vết tro đen  mặt phu nhân.
 
Tướng quân cùng Hạ Sinh thì  xổm ở góc sân đấu dế, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
 
Họ ở  Hoè Hoa thôn cho đến giờ Thân mới rời . 
 
Lúc , phu nhân cùng mẫu   tay trong tay  phía .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Phu nhân  sảng khoái:
 
“Muội rảnh thì  thư cho ,  đón các   kinh chơi.”
 
Mẫu   đỏ mặt: “Ta nào   thư.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thu-gia-ve-que-trong-trot/6.html.]
 
Phu nhân dậm chân: 
 
“Thì để Minh Di con bé    là .”
 
Đi mãi đến đầu thôn, họ lên xe ngựa. 
 
Xe ngựa càng lúc càng xa, cuối cùng khuất hẳn, chúng  mới  về.
 
Chớp mắt, đậu xanh ngoài ruộng  chín, trong nhà bắt đầu thu hoạch.
 
Tháng tám, tiết trời oi bức, dân làng đều tranh thủ  đồng từ khi trời  sáng, để  thể   nhiều việc lúc còn mát.
 
Nhà  cũng  ngoại lệ, Hạ Sinh còn ngủ say,  cùng phụ mẫu  bước  trong màn đêm.
 
Phụ  dạy  tại chỗ, cầm liềm cắt ngang gốc đậu xanh,  bó  thành từng bó nhỏ, để   dễ mang về phơi.
 
Ta gật gù tự tin, việc  chẳng khó gì cả.
 
Ta và phụ  phụ trách gặt, mẫu  phụ trách bó.
 
Gặt xong một mẫu thì mặt trời  lên cao, phụ  bảo phần còn  để khi chiều nắng tắt mới cắt,  sáng mai mang  phơi.
 
Căn nhà bên cạnh lúc   bắt đầu lắp cửa sổ, dân làng  ngang thường dừng   một lúc.
 
Bởi  đó nhà    chuyện thật, tiểu thư giả của tướng quân phủ, nên chuyện công tử hầu gia  xây nhà ở thôn  cũng chẳng khiến dân làng quá ngạc nhiên.
 
9
 
Ngày hôm ,  và phụ  đang ở sân phơi trải đậu xanh thì bỗng vang lên từng trận kêu kinh ngạc.
 
“Ôi chao, đây là tiểu lang quân ở  tới, thật khôi ngô tuấn tú!”
 
“Phải đó, chẳng khác nào thần tiên.”
 
“Tặc tặc tặc…  cũng mở rộng tầm mắt .”
 
Tiếng ồn ào ngày càng gần, ngay cả phụ   cũng  nhịn  ngẩng đầu ,   liền sững sờ  động đậy.
 
“A tỷ, a tỷ! Vị ca ca thần tiên  tìm tỷ đó!”
 
Ta  theo tiếng của Hạ Sinh  tới, chỉ thấy nó đang  một  lấp lánh ánh vàng nắm tay dắt , phía  còn lũ lượt mấy tiểu đồng cùng hơn chục thị vệ mặc trang phục thống nhất.
 
Sao   đó là thị vệ?
 
Bởi vì ai nấy bên hông đều đeo kiếm.
 
Ta bỗng cảm thấy  bội phục  trong thôn ,  thấy trận thế thế  mà chẳng hề sợ hãi, trái  càng lúc càng bu quanh.
 
Phụ  của Tân Di,  nên gọi là Lý thúc,   lời Hạ Sinh, liền lén lút ghé sát  nháy mắt  hiệu:
 
“Xuân Hòa, con quen   ?”
 
Ta gật đầu.
 
Thẩm Như Ý, ai mà chẳng .
 
Hắn phe phẩy chiếc quạt ngọc, chậm rãi bước đến  mặt ,  để lộ hai hàm răng trắng bóng.
 
Ánh sáng từ vòng cổ vàng  cổ  khiến  hoa mắt,  khép mi ,  tiếp tục cúi đầu phơi đậu xanh.
 
Phụ  dùng ngón tay chọc :
 
“Xuân Hòa,  con  để ý đến   ?”