Hắn còn bĩu môi: “Mười lăm,  tròn.” 
 
Ba năm , lúc đó  mười bốn.
 
Ta liếc vòng cổ vàng  cổ : 
 
“Ngày đó ngươi  đeo thứ  đúng ?”
 
Hắn lắc đầu: “Không , cưỡi ngựa đeo cái  bất tiện.”
 
Thế thì chẳng trách.
 
 lúc , bóng dáng mà  trông ngóng rốt cuộc cũng hiện  ở con đường đầu thôn.
 
“A tỷ, về ăn cơm thôi!”
 
Ta  dậy: “Đến đây!”
 
Thẩm Như Ý cũng  lên, mắt   đầy mong mỏi: 
 
“Ta cũng  ăn cơm.”
 
Ta cau mày, bất giác liếc hàng ngũ phía  , im lặng.
 
Hắn vỗ n.g.ự.c: “Chỉ   thôi, bọn họ ăn cùng thợ thủ công.”
 
Ta suy nghĩ một lúc  : 
 
“Được thôi, nhưng nhà   như nhà ngươi, chỉ  cơm canh đạm bạc, ngươi đừng chê.”
 
“Sao  thế !” 
 
Hắn mừng rỡ tột cùng, nụ   nắng chói mắt.
 
10
 
Về đến nhà, cơm canh  bày sẵn trong phòng khách, chỉ chờ .
 
Khi Thẩm Như Ý bước , phụ mẫu đều  chút kinh ngạc.
 
Hắn  bộ cung kính, cúi  hành lễ với phụ mẫu :
 
“Bá phụ, bá mẫu, quấy rầy .”
 
Mẫu   vội vàng  về phía bếp: 
 
“Ta  nấu thêm vài món.”
 
Trên bàn  một đĩa dưa chuột muối, một đĩa bí non xào, một đĩa cá sông rán, một đĩa cà tím hấp; món chính là cháo kê nấu lá sen và bánh màn thầu.
 
Ta và Thẩm Như Ý chặn mẫu  ,  miệng ngọt ngào, khuyên  mẫu  thôi  nấu nữa.
 
Bữa cơm hôm đó  ăn  ngon, liên tục giơ ngón cái khen ngợi mẫu  ,  rằng tay nghề nấu nướng của mẫu    hương vị riêng, còn ngon hơn cả đầu bếp trong tửu lâu ở kinh thành.
 
Một bữa cơm, khóe môi của mẫu   từng hạ xuống.
 
Ăn xong, Hạ Sinh  tích cực ôm cỏ khô  cho Xích Viêm ăn.
 
Xích Viêm vui vẻ hí vang, cúi đầu cọ cọ lòng bàn tay nó.
 
“Xích Viêm hiền hơn hẳn ngựa của .”
 
Ta kéo một cái ghế gỗ  ở cửa phòng khách, ngẩn ngơ   sân, Thẩm Như Ý cũng bắt chước kéo ghế  cạnh .
 
Ta nghiêng đầu  gương mặt nghiêng của , nghi hoặc hỏi:
 
“Sao ngươi  tên của Xích Viêm?”
 
Tai  bỗng đỏ lên: 
 
“Chuyện … chuyện …”
 
Lắp bắp hồi lâu,  lấp l.i.ế.m rút quạt ngọc  phe phẩy: 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thu-gia-ve-que-trong-trot/8.html.]
 
“Chuyện   quan trọng, dù   cũng  thôi mà.”
 
Ta  đầu , khóe môi khẽ cong,  hỏi sâu thêm.
 
Trẻ con chẳng  mệt, cũng chẳng sợ nóng.
 
Hạ Sinh cho Xích Viêm ăn xong,  nhốn nháo đòi  dẫn  sông bắt cá.
 
Thẩm Như Ý  đến “bắt cá”, đôi mắt liền sáng rực, còn tích cực hơn cả Hạ Sinh, kéo   ngay.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Thậm chí  còn tháo vòng cổ vàng xuống, đưa cho phụ  :
 
“Bá phụ, phiền  cất giữ giúp.”
 
Phụ   hoảng hốt,  lùi   xua tay: 
 
“Không  ,   .”
 
Thấy phụ   khó xử,  đành ngăn tay  :
 
“Đừng  khó phụ  ,  nhất giao cho tiểu đồng của ngươi giữ .”
 
Lúc   mới gật đầu.
 
Ra bờ sông  vặn  ngang công trường, Thẩm Như Ý giao vòng cổ vàng cho tiểu đồng, thị vệ định  theo nhưng   từ chối.
 
“Các ngươi  theo,  còn chơi gì  nữa?”
 
Bên bờ sông   ít trẻ con, Hạ Sinh cởi giày xắn quần, nhập bọn ngay.
 
Mấy cô bé thấy Thẩm Như Ý thì e thẹn, chạy  xa xa.
 
Hắn  chẳng bận tâm, đầy vẻ thích thú:
 
“Ở kinh thành, hoặc là ném thẻ, hoặc là đá cầu,  thì cưỡi ngựa, sớm  chán ,   hứng thú như ở đây!”
 
Ta hái ít lá cây cho :
 
“Vò nát  thả chỗ  nhiều đá, chờ cá nổi lên thì bỏ  giỏ tre.”
 
Nói ,   đưa cho  một cái giỏ.
 
Hắn tay trái cầm lá, tay  cầm giỏ, hỏi :
 
“Nàng  xuống ?”
 
Ta lắc đầu, chỉ  gốc cây:
 
“Ta   gốc đó chờ, thiếu lá thì gọi  hái thêm cho.”
 
Hắn ngoan ngoãn gật đầu, vui vẻ  chơi.
 
Bờ sông, gió nhẹ thổi qua,    bóng râm,  ve kêu,  lũ trẻ đùa nghịch trong nước, cảm thấy vô cùng dễ chịu.
 
“Trúng ! Trúng !” 
 
Thẩm Như Ý nhảy nhót trong nước.
 
“Minh Di, Minh Di! Nàng xem!” 
 
Hắn giơ hai con cá khoe với .
 
Ta  vẫy tay: “Thấy !”
 
Bắt  vài con,   chạy đến: 
 
“Hết lá !”
 
Ta  hái thêm đưa cho .
 
Cứ thế lặp  lặp ,  đổi chỗ mấy , bắt  cả chục con cá nhỏ.