Vở kịch đến đây là kết thúc, Triệu thế tử chắp tay về phía xe ngựa của . Cố Thanh Sơn trò chuyện với  vài câu,  đó mới đến bên cạnh . Ta hỏi : "Triệu Kính Chi là do  gọi đến ?" 
Cố Thanh Sơn gật đầu: "Phải, là , nàng đừng sợ."
Ta tựa  lòng , ngửi thấy mùi hương sách vở thoang thoảng, những tổn thương trong lòng  dần dần  chữa lành. 
 Sau khi bắt Quý Uyển Ninh về phủ,  đang định xử lý nàng . Quản gia vội vàng bước : "Quận chúa, Triệu thế tử cho  đưa một tiểu tư đến ạ." 
Người  trói chặt đưa đến, chính là Chương Bình. Ngoài  còn  quà lễ và giấy bán  của Chương Bình. Quản gia hỏi  nên xử lý hai   thế nào. Ta mỉm , nghĩ  một kế sách tuyệt diệu. 
"Để Chương Bình  canh cổng mấy ngày. Còn Quý Uyển Ninh, nàng  luôn miệng  yêu đương là tự do,  thì gả nàng  cho Chương Bình là ." 
Ngoài cửa vang lên tiếng kêu la thảm thiết của Quý Uyển Ninh: "Xuân Đào, ngươi dựa  cái gì mà gả  cho Chương Bình? Ta dù  cũng từng là tiểu thư con nhà quyền quý,  chỉ là một tên nô tài thấp hèn,  điểm nào xứng với  chứ?" 
Bà tử dùng roi mây quất mạnh   nàng : "Phì, tiểu thư con nhà quyền quý cái gì, bây giờ ngươi chỉ là một con nha , còn mơ mộng hão huyền gì nữa?"
Một lúc , nàng  vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của bà tử, khập khiễng chạy  trong. Nàng  quỳ sụp xuống  chân , khẩn cầu: "Xuân Đào,  cầu xin ngươi, van xin ngươi đấy, đừng gả  cho tên hạ nhân đó. Tên Chương Bình đó trông  bẩn thỉu  ghê tởm,  thật sự...Ta van xin ngươi, cho dù  là nha ,  cũng  quyền  tự do yêu đương mà."
Ta   sập gụ, thản nhiên nghịch móng tay: "Ngươi chỉ là một con nô tỳ,  tư cách gì mà đòi hỏi tự do yêu đương chứ." 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thu-la-nguoi-xuyen-khong/11.html.]
Ngay đêm đó, Quý Uyển Ninh  đưa  phòng của Chương Bình. Cũng giống như  lúc . Có lẽ lúc đó nàng   thể hiểu  cảm giác tuyệt vọng của .
Dù   khẩn cầu thế nào, nàng  cũng chỉ đáp  bằng ánh mắt lạnh lùng băng giá.
Nàng  từng : "Kẻ hạ nhân chỉ xứng với , như cái nồi   cái vung  khít."
"Được gả cho Chương Bình là phúc phận của ngươi đó."
Giờ thì cái phúc phận , rốt cuộc  thuộc về nàng  .
Một thời gian , Quý Uyển Ninh  thể chịu đựng nổi những trận đòn roi cùng sự hành hạ của Chương Bình, nên  quyết định bỏ trốn.
Nàng  biến mất suốt ba ngày trời.
Ngày thứ ba, nàng  quan binh áp giải về phủ Quận chúa. Nàng  quên mất  phận thấp hèn của , một nha    lộ dẫn,    thể tự do   thành. Vừa  khỏi cổng thành   binh lính bắt giữ như một nô lệ trốn chạy. Thế mà Quý Uyển Ninh vẫn  tỉnh ngộ, vẫn ôm mộng viển vông.
Nàng  vùng vẫy, gào lên: "Xuân Đào, ngươi cùng lắm là  mệnh  hơn  mà thôi. Nếu  cứu Thiên tử hôm  là , há để ngươi hoành hành, hành hạ  đến !"
Ta lạnh lùng  nàng : "Ta cứu Thiên tử, bởi vì  trân trọng mỗi sinh linh. Dù   bên đường   Thiên tử,  cũng sẽ  tay cứu giúp. Bởi lẽ, trong mắt , mạng  đều đáng quý như ."
"Còn ngươi, miệng luôn rao giảng nhân nhân bình đẳng,  mà  xem thường mạng sống, để mặc lũ nha   đánh đập, tàn phế. Ngươi xem họ như đồ vật  thở, mặc ý chà đạp, ức hiếp. Loại  ích kỷ, tự cho  là đúng như ngươi,  tư cách gì  đến hai chữ bình đẳng?"