Chúc Mi đáp lời tiếp: “Lúc ăn cơm xong nhà chắc chắn sẽ bỏ qua cho tên khốn đó, nên…”
Thật tính tới tính lui, và Chúc Mi cũng chỉ mối quan hệ quen chừng một tháng, nhưng những sự việc trải qua nhiều vô kể, đến nỗi ngay cả bản cũng thể ngờ , nhưng tình bạn giữa và cô cũng nhờ thế mà dần dần trở nên sâu đậm từng chút một, cho đến cuối cùng, cô gái nhỏ nảy sinh tình cảm khác đối với .
Điều càng khiến cô bối rối chính là, khi cô lấy hết dũng khí đến nhà tìm thì đụng ngay Bạch Vi từ Úc Châu trở về.
cho dù là như thế, Chúc Mi vẫn dốc hết sức lực giúp đỡ , tín nhiệm trong trận chiến với gia đình nhà họ Cung, đây cũng là điều mà khiến cảm thấy thể báo đáp .
Lúc Chúc Mi với , Cung Chính Văn xử mười lăm năm, điều đó chắc chắn là thật, nhà của cô sẽ lừa gạt cô , dựa phận của bọn họ thì càng rảnh rỗi để lừa .
Trong lòng chẳng rõ là đang phiền muộn là điều gì đó? Lúc thấy Chúc Mi những lời , theo cùng với niềm vui sướng còn sự hổ thẹn sâu sắc.
Đầu bên điện thoại trầm lặng một hồi lâu, : “Chúc Mi, cảm ơn!”
Chúc Mi với giọng dửng dưng thản nhiên như chẳng mấy để tâm: “Không cần , giữa đường gặp chuyện bất bình thì tay giúp đỡ thôi, đó cũng từng cứu , cứ coi như chúng huề ”.
“….”
“Không đúng!” đang định thì Chúc Mi bỗng lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của , vội hỏi: “Sao đúng?”
Chúc Mi rụt rè : “Lần cứu một mạng, mà chuyện dễ dàng như trở bàn tay, vẫn hết nợ … chừng, Phương Dương , cả đời cũng trả hết !”
Theo lý mà , nếu như trong thời khắc lúc , Bạch Vi ở bên cạnh , lẽ sẽ chơi trò tán tỉnh, lừa tình với cô gái tinh quái Chúc Mi một hồi nhưng bây giờ bộ để ý, Bạch Vi với đôi tai sớm dựng lên để ngóng đang đối diện , dám mấy thứ đó!
ho khan một tiếng : “ cứu cô là cô báo ơn, càng huống chi việc cô giúp cũng đủ ”.
“Hì hì, , Phương Dương, cúp máy đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-643.html.]
Chúc Mi xong thì cúp điện thoại một cách dứt khoát, ngây điện thoại, trong lòng bỗng nhiên hiểu một chút, chắc hẳn cô gái nhỏ Bạch Vi đang ở bên cạnh nên mới cố ý như ?
nét mặt như chuyện gì xảy của Bạch Vi, càng nghĩ càng cảm thấy khả năng , trong lòng khỏi than thầm, cô gái thật sự quyến rũ khác.
Bạch Vi thấy gì, thì hỏi: “Vừa nãy, Chúc Mi… cô gì với đấy?”
“Không gì, chỉ cho thời hạn thi hành án của Cung Chính Văn xác định thôi”.
Lúc những lời trong lòng hề d.a.o động, mặc dù khi nãy Chúc Mi với nhiều, nhưng nội dung thực chất thì quả thật chỉ chuyện .
Chỉ điều những lời của cô thật dễ khiến cho liên tưởng đến phương diện khác, thậm chí nó còn khiến cho phòng mà sa .
“Xác định ? Là bao lâu?” Bạch Vi vốn đang nhàn nhã đong đưa chân của , bỗng nhiên trở nên kích động, hỏi .
“Nhiều hơn so với chúng dự đoán”.
Cho dù Bạch Vi nhiều, nhưng vẫn chắc chắn liệu cô con dọa khiếp , nên chỉ như .
Bạch Vi chau mày: “Nhiều hơn chúng dự đoán? Thế là bao nhiêu? Phương Dương, thẳng , em trách . Dù thì Cung Chính Văn cũng là tự tự chịu, huống chi giữa chúng còn điều gì thể chứ?”
“Giám đốc Bạch, đây là em đấy nhé!” ít khi gọi Bạch Vi với cái danh xưng “giám đốc Bạch” , nhưng chẳng Bạch Vi đang nghĩ điều gì, gương mặt bỗng nhiên đỏ ửng, một lát ưỡn “tâm hồn” ngạo nghễ sáp tới chỗ , dường như chú ý đến vấn đề .
“Mười lăm năm!” trả lời với giọng bình tĩnh, lúc , vẫn luôn chú ý đến Bạch Vi, lo lắng cô sẽ vì quá căng thẳng hoặc kϊƈɦ động mà ngã xuống, nhưng thật may là chuyện đó.
“Mười lăm năm….” Không hề xuất hiện cảnh tượng như dự đoán, Bạch Vi chẳng hề kinh ngạc lo lắng, ngược , hàng lông mày của cô nhíu chặt , dường như đang suy nghĩ về vấn đề nan giải nào đó.
“Sao thế?” thấp giọng hỏi.
“Không gì!”