hét lên một tiếng, nắm lấy cánh tay Bạch Vi co giò bỏ chạy. Bạch Vi cũng tình huống bất ngờ dọa cho sợ hết hồn, hét lên xong, cô mới phản ứng , vội vàng cùng chạy về phía hồ nước, những khác cũng chạy như bay theo.
Chạy mấy bước, ngoái đầu thì thấy ai rớt phía , đến Phùng Kha và Tiền Lệ Kệ luôn khá chậm chạp cũng theo kịp.
Còn con mãng xà khổng lồ đó vẫn đang điên cuồng tấn công cây cối ở xung quanh, con mắt của nó xuất hiện một lỗ thủng lớn.
chạy hét lên: “Mọi đừng quan tâm đến điều gì nữa, cứ chạy , chúng thử qua sông xem . Bây giờ con mãng xà khổng lồ thương nên thể đuổi theo ngay , đây là cơ hội ngàn năm một đấy”. Những khác gì, chỉ ừm một tiếng đồng ý.
Sức của mấy cô gái hạn, từ đây đến hồ nước chắc đến bảy, tám trăm mét.
, Triệu Thư Hằng và Hồ Kiếm thì , nhưng bọn họ thì chắc sẽ đuối. dứt khoát dừng bước, nhì nhằng bế Bạch Vi lên, cõng lưng, đó chạy thục mạng về phía hồ nước.
Triệu Thư Hằng thấy thế cũng vẻ mừng rỡ, vội vã bắt chước theo vác cô bé con lên vai, chạy nhanh theo .
Cuối cùng đến Hồ Kiếm thật thà, đầu tiên y ngại ngùng một câu “Xin cô chủ”, mới dám vác Hàn Mỹ Kỳ lên vai, chạy nhanh lên phía .
chúng chạy mấy bước, đằng hai giọng tuyệt vọng vang lên: “Phương Dương? Mọi định gì đấy?”
“Các thể bỏ mặc chúng ! Chúng sắp tụt !”
Trong giọng của Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha chứa đầy vẻ tuyệt vọng và khó tin.
Bất đắc dĩ, vội ngoảnh : “Các cô nghĩ gì thế hả? Nhóm chúng nhiều phụ nữ quá, nếu chờ các cô chạy chầm chậm tới, con mãng xà khổng lồ sớm hồi phục trạng thái để đuổi theo . Chúng cố chạy nhanh, càng xa càng nhân lúc nó đang yếu thế”.
xong, Triệu Thư Hằng cũng thở dốc khẽ: “ đấy, các cô chờ đấy. và Phương Dương đưa giám đốc Bạch và bé con tới đó xong sẽ cõng hai ”.
Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ đáp lời, lặng lẽ chạy nhanh theo .
thế là với họ, nhưng cực chẳng , tình thế bắt buộc, chỉ thể thôi.
Có lẽ chờ xong việc giải quyết sẽ hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-657.html.]
mặc kệ tất thảy chạy thật nhanh, thoáng cái chạy xong quãng đường bảy, tám trăm mét.
lao qua bụi cây, ai nấy đều dính đầy lá leo, nhưng mặt chúng là con sông rộng lớn đang gào thét cuộn xiết đó.
lúc , âm thanh ở chỗ ban nãy của chúng vọng tới dần biến mất, biến sắc mặt: “Hỏng , chạy mau, con mãng xà đó sắp vượt qua cơn đau ”.
ngoảnh thấy dòng sông cuộn trào mãnh liệt. Hai bên bờ hề phương tiện nào để qua sông cả, dù ở đây nhiều gỗ, nhưng chúng cũng thể tạm một cái bè gỗ lúc .
phân vân một lát : “Mọi , chúng cứ thế mà sang sông!”
Triệu Thư Hằng vẻ khó hiểu: “Tại ? Con sông trông vẻ an ”.
“Phải là giữa động vật cũng phạm vi lãnh thổ. Con mãng xà khổng lồ mạnh như thế, chắc chắn nó sẽ cho phép các con động vật ăn thịt cỡ lớn khác chiếm cứ địa bàn của , còn các con động vật ăn thịt cỡ nhỏ thì chúng lo”.
Cảm nhận tiếng chấn động quằn quại của con mãng xà khổng lồ ở phía hình như biến mất, vội : “Không còn thời gian để giải thích nữa , mau qua sông , ai bơi thì hỗ trợ !”
Nói , ngoái đầu , Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha cuối cùng cũng chạy tới.
Ánh mắt họ lóe lên, như định gì đó. khẽ an ủi: “Có mười mấy mét thôi, bơi loáng cái là sang đến bên . Hãy tin , nhất định sẽ cứu hai cô”.
Phùng Kha gật đầu, trong ánh mắt lộ vẻ rối bời.
từng thấy cảm xúc của cô ả, nhưng nghĩ hình như nó chút khác biệt so với ấn tượng ban đầu mà cô ả lưu cho .
Tiền Lệ Lệ gì, sang bờ sông, hít sâu một , bảo Bạch Vi ôm chặt lấy , chút do dự nhảy xuống nước.
Vì thượng nguồn là thác nước, vì thế dòng chảy của con sông cực nhanh.
May là nước mưa hòn đảo cũng kỳ lạ, thể khiến tố chất cơ thể cường tráng hơn.
Bây giờ, hề thấy mệt, dù đang ôm theo Bạch Vi, nhưng vẫn thể bơi ngon lành.
thời gian cấp bách, dù đang ở nước, nhưng thấy tiếng xì xì lờ mờ vọng từ trong khu rừng phía tới, sởn tóc gáy.