Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 700

Cập nhật lúc: 2025-04-05 04:08:52
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dứt câu, cô ấy cào lên vách tường, sau đó có một quả cầu kim loại lộ ra ngoài. Nhìn thoáng qua, chúng tôi không biết là thứ gì, nhưng vẫn đi tới đó.

 

Chúng tôi cẩn thận cào đất ở xung quanh ra mới phát hiện, đây đâu phải là một quả cầu, rõ ràng là một cái chốt cửa đơn sơ mà!

 

Triệu Thư Hằng kinh ngạc nói: “Mẹ kiếp, tôi đã ở chỗ này mấy ngày mà không biết ở đây có cửa đấy!”

 

Tôi nói: “Anh thật vô tâm, chẳng qua là ăn may thôi. Nếu trong cánh cửa này mà có cơ quan, mật thất gì đó, chắc giờ anh không gặp được chúng tôi nữa đâu”.

 

Triệu Thư Hằng cười lúng túng nói: “Nếu đã vậy, chúng ta đi vào xem sao đi. Tôi cũng muốn xem trong cánh cửa đó có cái gì!”

 

Tôi bảo Bạch Vi đi sau mình, sau đó thử xoay nắm đ.ấ.m cửa.

 

Có lẽ vì quá lâu không sử dụng, nên kết cấu bên trong nắm đ.ấ.m cửa đã bị mục, tôi còn chưa dùng sức thì cửa đã “kẹt” một tiếng mở ra.

 

Cánh cửa mở vào phía trong, bao nhiêu bùn đất vốn dùng để che đậy ở xung quanh cũng rơi xuống cao tới tận đầu gối của chúng tôi.

 

Cùng lúc cánh cửa mở ra, tôi đã kéo Bạch Vi ra sau lưng, sợ có thứ gì như ám khí mật thất được miêu tả trong tiểu thuyết kiếm hiệp lao ra.

 

Chờ bùn đất rơi xuống hết, nhưng vẫn không có tiếng động gì, chúng tôi mới mon men đi vào trong.

 

Sau cánh cửa là một cái hang khác, nhưng rộng hơn cái hang bên ngoài rất nhiều, cách bày trí bên trong trông càng giống mật thất, ví dụ như chồng xếp mấy tảng đá sát nhau để làm thành một cái giường đơn sơ, cạnh đó là một cái giá nhỏ bằng đá, trên đó có một cái mũ sắt, chắc là dùng để đun nấu.

 

Đây vốn là một bức tranh phục cổ nghệ thuật, nhưng một cái xác khô nằm trên giường đã bán đứng tất cả. Chúng tôi đều đã nhìn thấy con người của nhiều cảnh đời, nhưng đột nhiên trông thấy một bộ xương khô thế này, ít nhiều vẫn thấy hơi hoảng sợ.

 

Bộ xương khô này chắc là chủ nhân trước kia của cái hang này, nhưng bây giờ chỉ còn lại một bộ xương, bên ngoài bộ xương khô là một chiếc áo bông cực dày.

 

Bây giờ, tôi coi như đã hiểu tác dụng của chiếc áo bông này rồi. Tôi vừa định ngoảnh lại thì đã liếc thấy hình như có thứ gì đó màu đen đột nhiên nhô ra bên cạnh bộ xương khô đó.

 

Tôi đi qua nhìn thì ngạc nhiên phát hiện đó là một khẩu súng!

 

Tôi vội vàng cầm khẩu s.ú.n.g ở bên cạnh bộ xương lên, vỏ ngoài bằng kim loại cúa nó đã hóa đen đến nỗi bóng loáng, đường rãnh trong nòng s.ú.n.g cũng gần như bị mài bằng phẳng, nhưng tôi thử bóp cò về phía tường, hình như vẫn còn sử dụng được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-700.html.]

 

Tôi hết sức vui mừng: “Tốt quá rồi, nếu khẩu s.ú.n.g này có đạn, về sau chúng ta đi săn sẽ tiện hơn nhiều”.

 

Triệu Thư Hằng lại buồn bực: “Sao tôi ở đây lâu đến thế mà không phát hiện ra, ngược lại anh mới đến đã nhìn thấy nhỉ?”

 

“Nếu anh thông minh hơn chút, anh Đồng sẽ không bắt anh đi theo tôi lần này, để rồi bị bỏ lại đây”. Tôi không vui nói.

 

Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi cởi áo bông trêи người bộ xương xuống, quả nhiên phát hiện ở vị trí xương hông của bộ xương có vài hộp kim loại, bên trong chính là những viên đạn.

 

Thấy vậy, tôi thầm thở phào, lại cung kính cúi lạy bộ xương: “Xin đừng trách tội, chúng tôi lưu lạc đến đây, người sống còn sắp không lo được cho mình nữa rồi, huống hồ là ngài đây”.

 

Nói xong, tôi cùng Triệu Thư Hằng lấy cây gậy đã vót bằng dùng như cái xẻng để đào một cái hố trên mặt đất, rồi chôn bộ xương xuống đó, tôi nói: “Bất kể người này là ai, tóm lại lần này ông ấy có thể yên nghỉ rồi”.

 

Tôi quan sát khẩu s.ú.n.g ống trong tay, không nhận ra là loại gì, vị trí khắc chữ ở bên cạnh cũng đã mờ tịt từ lâu.

 

Nhưng may là tôi đã từng luyện b.ắ.n s.ú.n.g ở câu lạc bộ của Đỗ Minh Cường tại Xiêng La một khoảng thời gian, nên vẫn có thể sử dụng loại này.

 

Khẩu s.ú.n.g này không giống với s.ú.n.g trường tự động sử dụng ở thời hiện đại, mà b.ắ.n xong một viên cần phải kéo thoi nạp đạn, bảo đảm đạn có thể lên nòng chính xác mới có thể b.ắ.n phát tiếp theo.

 

Nói ra thì nó giống với khẩu Gewehr trêи chiến trường kháng chiến trước kia, hoặc là s.ú.n.g trường Mauser.

 

Nhưng dù thế nào, bây giờ tôi đã có đạn, lại có súng, lần tới chúng tôi đi săn sẽ dễ dàng hơn nhiều.

 

Tôi nói: “Nếu nơi đây đã không có gì nữa, Triệu Thư Hằng, anh mau đào khoai lang lên, rồi chúng ta đi thôi”. Triệu Thư Hằng gật đầu, tiếp theo vội vàng đi đào khoai lang.

 

Tôi khóa chốt an toàn của s.ú.n.g trường lại, đeo ở thắt lưng, đang định tiếp tục đi quanh xem còn phát hiện được gì không thì lúc này cô bé con đột nhiên chạy tới, ôm chầm lấy chân tôi, rồi nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh to tròn.

 

“Sao thế?”

 

Tôi đang thắc mắc cô bé đang làm gì, lại thấy nó chỉ vào một hướng khác của hang động.

 

Chúng tôi nhìn sang, hóa ra là đôi nam nữ mà chúng tôi cứu được bên bờ biển nay đang dần tỉnh lại.

Loading...